CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 73

“Không phải cho cô đến đây để thăm quan đâu... mau lấy vở đi

chép lại bài tập toán cho tôi.” Tả Mạc Phong vừa nói vừa cởi chiếc áo
khoác ngoài và treo lên trên mắc áo.

“Làm gì mà hung dữ thế! Tôi xem một chút không được à!” Tôi

lẩm bẩm, bước đến trước cái bàn to và rộng một cách khó chịu. Vừa
định ngồi xuống thì bỗng thấy cổ tôi bị thắt lại, hai chân chơi vơi
giữa không trung. Chết tiệt, lại bị tên này nhấc bổng lên rồi!

“Lâm đại tiểu thư, chỗ của cô ở đây!” Tả Mạc Phong kéo tôi đến

cạnh cái bàn trà nhỏ đối diện với chiếc bàn làm việc to và rộng ấy:
“Ở đây có giấy, bút và sách!”

“Cái gì? Cái bàn trà này thấp tè, lại không vừa với cái ghế, tôi

viết thế nào được chứ?” Có nhầm không đấy? Ông trời ơi, Lâm
Tiểu Ngư này ít ra cũng là một thục nữ, chả lẽ lại phải quỳ xuống
đất, bò lên bàn để chép sách à? Như thế cái chân tôi không bị tàn
phế thì cũng bị tê dại mất!

Tả Mạc Phong nhìn tôi bằng nửa con mắt, rồi chẳng ngọt cũng

chẳng nhạt nói với tôi: “Vậy thì quỳ xuống đất, bò lên bàn mà
viết.”

Hả, đáng ghét! Quả thật là như vậy! Tả Mạc Phong, anh đã vô tình,

thì cũng đừng trách Lâm Tiểu Ngư tôi vô nghĩa! Tôi cố ý lật sách kêu
loạt xoạt thật to để trút bớt sự bất mãn tột độ của tôi. Nhưng Tả Mạc
Phong không hề đếm xỉa đến, hắn ta làm ra vẻ như không nhìn
thấy, không nghe thấy, thư thái dựa lưng vào cái ghế da của hắn,
nhìn lên màn hình máy tính gõ lách cách lách cách!

Lâm Tiểu Ngư tôi bị người ta ức hiếp ra nông nỗi này từ bao giờ

vậy! Hu hu hu, bố mẹ ơi, không phải con gái bố mẹ bướng bỉnh
nghịch ngợm đâu, mà thực ra là vì con gặp phải một tên quỷ dữ thích
ăn tươi nuốt sống người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.