CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 74

Chép mười lần bài tập trong quyển sách toán này? Hu hu hu,

Chúa ơi, Thượng Đế và ông trời ơi, không phải là các ngài muốn
trêu con đấy chứ? Một quyển sách toán có đến vài trăm trang, con
biết sẽ phải chép đến năm nào tháng nào mới hoàn thành được
đây?

Nghĩ đến đó, tôi đặt bút xuống, đứng lên đi thăm quan một lượt

trong căn phòng. Oa! Càng nhìn kỹ càng thấy căn phòng này vô
cùng sang trọng. Giá sách đều được lắp đặt dựa theo tỉ lệ của bức
tường. Nhìn những hoa văn tinh tế và nhẵn mịn thế kia, chắc
đều là gỗ thật. Còn chiếc rèm cửa, nhìn kỹ thì thấy hóa ra là bằng
lông dê. Năm ngoái tôi hạ quyết tâm mua một chiếc áo khoác
ngoài bằng lông dê, coi nó là bảo bối quý báu của mình, cứ treo
trong tủ không dám mặc ra đường. Không ngờ là lại có người lấy một
thứ đắt tiền như vậy để làm rèm cửa, không những vậy chiếc cửa
sổ ấy lại rất to nữa chứ, đủ để tôi may được rất nhiều áo khoác.

“Người có tiền thật là khủng khiếp, ở châu Phi vẫn còn có ba

trăm nghìn dân tị nạn, thật là tội nghiệp!”

“Thế có cần tôi đưa cô đến châu Phi để thăm hỏi dân tị nạn

không? Tại sao cô cứ đi đi lại lại trước mặt tôi thế? Hình như kia mới
là chỗ của cô đấy.” Tả Mạc Phong chỉ chỉ vào chiếc bàn trà: “Thế
nào? Cô đang hy vọng là chính tôi lại phải nhấc cô ra đó đấy à?”

Tên ác ma này, tên quỷ hút máu này, tên biến thái chết tiệt này!

Lòng tôi thầm chửi rủa Tả Mạc Phong hàng ngàn hàng vạn lần,
nhưng mặt vẫn phải cười nịnh: “Hội trưởng Mạc Phong à, anh xem
phòng làm việc của anh cao cấp thế này, ngay cả chiếc ghế đẩu
cũng không có, em quỳ ở đó lâu cũng tê chân, anh cho em vận động
xương cốt một tí.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.