CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 161

Anh cười nhạo câu hỏi của cô. “À, cô làm gì cũng được, đừng...” Bỗng
nhiên anh ngưng bặt, đảo mắt nhìn quanh - ai đó đang đến gần. Lillian chỉ
nghe thấy tiếng gió lướt qua tán cây và tiếng lá rơi xào xạc trên những con
đường rải sỏi. Tuy nhiên, chỉ trong thoáng chốc, một dáng người mảnh
khảnh đi qua khoảng tranh tối tranh sáng, và mái tóc vàng óng đã chỉ rõ vị
khách chính là ngài St. Vincent. Westcliff rút tay khỏi Lillian ngay tức thì.
Cảm giác mê hoặc rạn vỡ, và cô nhận thức được hơi ấm đang dần nguội
bớt.

St. Vincent bước những bước dài nhưng thong thả, tay vùi sâu trong túi.
Hắn cười khi nhìn thấy hai người ngồi trên băng ghế, ánh mắt tập trung vào
khuôn mặt Lillian.

Không có gì phải nghi ngờ việc gã đàn ông đẹp trai vô cùng, với khuôn mặt
của một thiên thần sa ngã và màu mắt như thiên đường lúc rạng đông này
đã làm thổn thức không biết bao nhiêu phụ nữ cũng như bị nguyền rủa bởi
vô số ông chồng bị cắm sừng.

Có vẻ như đó là một tình bạn không tưởng, Lillian nghĩ ngợi khi nhìn từ
Westcliff sang St. Vincent. Bá tước, với bản chất thẳng thắn, chuẩn mực,
chắc chắn không đồng tình với sự suy đồi của bạn. Nhưng trong trường hợp
này, sự khác biệt có khi lại thắt chặt tình bạn lạ lùng chứ không làm nó lung
lay.

Đứng trước hai người, St. Vincent nói, “Lẽ ra tôi đã tìm thấy anh sớm hơn,
nhưng tôi lại bị một đàn bướm sâu tấn công.” Giọng hắn hạ thấp với vẻ bí
ẩn ngấm ngầm. “Và tôi không muốn hai người sợ, nhưng tôi phải cho hai
người biết... bọn họ dự định dọn món bánh pút đinh thận trong đợt thức ăn
thứ năm.”

“Tôi ăn được,” Lillian rầu rĩ. “Tôi chỉ khó chịu với thịt làm theo kiểu tự
nhiên thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.