Trong khi cả bọn đang bị nỗi xúc động nhấn chìm và cái khoảng khắc êm đềm đó không
biết sẽ kéo dài đến bao lâu, bất thần một tiếng quát vang lên khiến đứa nào đứa nấy giật
bắn:
- Tam! Bạn có buông tay Păng Ting ra không?
Bọn Kăply ngoảnh lại, thấy Bolobala đang nhìn về phía Tam và Păng Ting, mặt mày sừng
sộ.
Nó vẫn đứng bên vệ đường, nhưng lúc này đã rất giống một con mèo nổi khùng nên không
thể bảo là không nguy hiểm.
Păng Ting vội buông tay Tam ra, hấp tấp quay lưng về phía Bolobala, cố giấu một nụ cười
tủm tỉm.
Và không chỉ Păng Ting, sáu đứa còn lại cũng cuống quít quay lưng về phía Bolobala, rập
ràng y như lính tập; Không đứa nào dám tin là mình sẽ không phá ra cười trước vẻ mặt sắp
giết người của Bolobala.
Chỉ có Tam là không dám quay mặt đi, mặc dù nó thấy nó oan quá. Păng Ting cầm tay nó
chứ nó đâu có cầm tay Păng Ting.
Tam trân trân nhìn Bolobala, bồi hồi, ngượng nghịu, mặt ngẩn ra, ngạc nhiên thấy mình
đang ước gì ngày nào cũng bị oan ức vài lần như vậy. Vì bị oan mà không hiểu sao Tam lại
thấy người lâng lâng như sắp sửa bay tuốt lên mây.
Chương 11
HẺM GIEO SỰ CHẾT
Ngày hôm sau, Tam vẫn chưa dứt ra khỏi cảm giác hân hoan bay bổng. Mặt nó như tráng
một lớp men hồng. Vừa giáp mặt Nguyên và Kăply ở cửa lớp, nó toét miệng ra cười - điều
chưa từng có trước đây. Tụi bạn xúm lại trêu nó về chuyện bài thơ, nó cũng nhe răng cười
khì khì, chả buồn lấy cặp sách che mặt nữa. Đến nỗi ngay cả những đứa khoái chọc ghẹo
như thằng Lung, thằng Hailibato cũng dần dần đâm chán.
Sự thay đổi của Tam chưa dừng lại ở đó. Trước ánh mắt sửng sốt của cả lớp, nó bất thần
làm chuyện động trời khi giành là đứa đầu tiên giơ tay khi thầy Haifai yêu cầu hai học trò
lên thực hành cặp thần chú chiến đấu số 9 và số 9 rưỡi, và Tam đã làm tốt đến mức thằng Y
Đê đóng chung với nó rụng sạch cả hai hàm răng rồi mọc lại mà không cảm thấy đau đớn
chút xíu nào.
- Phải như thế chứ! - Thầy Haifai phấn khích dộng tay vô bảng “rầm, rầm” - Các trò hãy
nhìn vô trò Tam! Nhìn như nhìn một tấm gương sáng chói!