CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 4 - Trang 114

- Nhà anh từ ông cố anh trở xuống hình như ai cũng mắc cái tật đãng trí. Ông cố anh và

ông nội anh đều suýt mất mạng dưới tay các phù thủy Hắc Ám chỉ vì quên những câu thần
chú quan trọng vào phút chót. Ngay cả ba anh cũng vậy. - Chỗ này tụi bạn đều nghe rõ giọng
Tam như nghẹn lại - Chắc chắn là ba anh đã quên áp dụng những biện pháp cần thiết nên
mới bị con basilic làm cho hóa đá.

- Ờ. - K’Tub bật ra một tiếng gì như tiếng “hic”, nó đang hồi hộp nhớ đến khu vườn tượng

ở thung lũng Plei Mo.

- Từ khi được bác Bolorađam cho biết sự thật về vụ mất tích của ba anh, đêm nào anh

cũng nằm mơ thấy con basilic. Anh thấy anh gặp nó, nhưng rồi cũng như ba anh, lần nào
anh cũng quên mất những điều cần làm.

Anh cứ nhìn vào mắt nó. Nó đã biến anh thành tượng đá hàng trăm lần trong giấc mơ, em

biết không K’Tub?

Tam hỏi cho có hỏi. Không đợi thằng oắt trả lời, nó nói tiếp bằng giọng buồn buồn, đã

nghe ra chiều tâm sự:

- Anh sợ lắm, K’Tub à. Anh lo một ngày nào đó anh cũng sẽ bị hóa đá như ba anh. Anh buộc

phải nghĩ cách rèn luyện trí óc. Anh có sắp xếp những điều cần nhớ thành những câu vần
vèo và lẩm nhẩm suốt ngày cho khỏi quên.

- Em hiều rồi, anh Tam. - K’Tub hớn hở reo lên - Khi gặp con basilic phải “nhắm mắt nhắm

mắt, quay đầu quay đầu”.

- “Nếu muốn sống lâu, quay đầu nhắm mắt”. - Ở bên cạnh, Kan Tô lầm bầm bổ sung.

- Nhưng còn “Xà lách, áo quần. Độn thổ, chiến đấu. Nước ngọt ba chai. Nhớ đừng hậu đậu”?

- K’Tub lại lay lay Tam, có vẻ như nếu chưa thỏa mãn nó sẽ dứt khoát không buông tay
thằng này ra - Những câu thơ này là dùng để đối phó với… với…

- Với thầy Haifai và với mẹ anh, K’Tub à. - Tam mỉm cười nhìn thằng oắt, sắc hồng đã dần

dần trở lại trên gương mặt xanh xao của nó - Hôm đó có các tiết học Độn thổ và Thần chú
chiến đấu, anh phải nhớ để ôn bài. Anh còn phải đi mua các thứ linh tinh như nước ngọt, xà
lách rồi chiều về nhà lôi quần áo ra giặt giúp mẹ anh…

K’Tub không nén được phấn khích. Nó buông tay Tam ra để nhảy vòng quanh thằng này,

hét toáng:

- Hay quá! Hay thiệt là hay! Và thế là anh trở thành nhà thơ hả anh Tam?

Păng Ting bước lại gần và cầm lấy tay Tam, ngay chỗ K’Tub vừa buông ra, giọng cảm động:

- Anh Tam, không ngờ anh vất vả quá…

Thái độ của Păng Ting khiến những đứa đứng quanh bất chợt lặng người đi, một cảm xúc

gì đó thật khó tả dâng lên lăn tăn trong lòng. Nắng trên đầu chợt dịu đi và trong một thoáng
cả bọn dường như nghe thấy trong không khí thoang thoảng mùi hoa cải hương - ngọt ngào
và vô cùng dễ chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.