- Có lẽ phải chúc mừng bà thôi, bà Kibo. Xem tình hình bữa nay, chắc là bà không phải tốn
20.000 năpken rồi.
- Ông nói sao? - Mụ Kibo kêu lên, thất vọng. Vừa nói mụ vừa bật lên khỏi ghế.
Lão già quơ qua quơ lại chiếc tẩu thuốc trên tay, có vẻ đó là thói quen ưa thích của lão:
- Cho đến lúc này mà hổng có ai lên tiếng trả lời có nghĩa là bà nên đi xuống chớ sao.
- Phải rồi. Xuống đi, bà già. - Gã thanh niên lúc nãy hùa theo - Ra giá có 20.000 năpken mà
đứng lâu quá.
Lần này, chán nản vì không giải tỏa được thắc mắc lâu nay, mụ Kibo không buồn làm ra vẻ
mình là người giỏi kiềm chế nữa. Mụ dộng ình ình cây Wind XP xuống bục khiến lão Luclac
đứng bên xanh mặt ngó đăm đăm xuống chỗ mụ đứng, cứ sợ chiếc bục sập xuống thình lình.
Vừa dộng mụ vừa chửi toáng:
- Hừ, tưởng sao! Toàn là thứ ăn hại. Dù chỉ là 20.000 năpken nhưng cũng không tới lượt
bọn đần độn các ngươi đâu.
- Bà bình tĩnh đi, bà Kibo. - Lão Luclac xua tay rối rít, chiếc nón chóp lệch hẳn sang một
bên - Bà để ta còn làm ăn chứ. Bà nghe ta đi, lần tới bà lại đến đây. Biết đâu lúc đó sẽ có
người nghĩ ra giúp bà.
- Bảo ta trở lại cái cửa tiệm nhăng nhít này nữa ư, ông Luclac? Ông không nằm mơ đó chớ?
- Bà Kibo dài môi ra như muốn đớp cho lão chủ tiệm một phát - Ông nghe đây: ta sẽ tự giải
quyết chuyện của mình. Hừ, khó quái gì. Ta chỉ cần không thèm uống nước dâu pha đường
nữa là xong.
Xả một tràng cho đã nư, mụ Kibo ngúng nguẩy đi xuống, chiếc chổi bay kẹp trong nách
quăng quật theo từng bước chân khiến lão Luclac phải dạt tuốt ra ngoài xa.
Nhưng mụ chưa bước tới ngoài rìa, một giọng eo éo cất lên từ dãy ghế bên phải:
- Khoan đã, bà Kibo.
Như va phải tường, mụ Kibo khựng lại, mắt nheo nheo nhìn xuống chỗ phát ra tiếng nói:
- Ai thế? Phải bà Homhem không?
- Tôi đây. - Bà Homhem lập cập đứng lên, tay nắm cứng chiếc gậy đầu khỉ, Mua thấy bà
hổng mập lên chút xíu nào so với lần gặp trước đây.
- Tôi muốn hỏi bà… è… - Bà Homhem khò khè như muôn thuở - Là mỗi khi uống cốc nước
dâu pha đường… è… bà có nhớ lấy chiếc muỗng ra khỏi cốc không… è… è…
Trong khi đám phù thủy ngồi bên dưới ngớ ra, không hiểu bà Homhem đi hỏi cái chuyện
vớ vẩn đó làm gì thì ở trên bục, mụ Kibo hớn hở ré lên, tay khua tít chiếc chổi bay lúc này đã
rút ra khỏi nách:
- Tuyệt quá, bà Homhem. Bà đã phát hiện đúng chóc vấn đề rồi đó. Đúng rồi. Đúng là do
chiếc muỗng. - Mụ Kibo càng nói càng phấn khích - Ta đã quên lấy chiếc muỗng ra khỏi cốc.
Và nó chọc vào con mắt tội nghiệp của ta.