Păng Ting và Mua cố nghiêng đầu về phía Suku nhưng không nghe được gì. Câu nói của
thằng oắt vừa thoát ra khỏi đôi môi đã bị nhấn chìm bởi những tràng vỗ tay dội lên rào rào
khi ông K’Tul xuất hiện. Tiếng hú hét dậy lên như sóng, lan ra khắp khán phòng, càn quét
hết mọi âm thanh khác.
Và cũng rất giống phong cách một ngôi sao ca nhạc, ông K’Tul giơ tay lên như để đáp lại sự
ái mộ của khán giả. Nhưng bọn Suku thấy ông không cười. Giấu mình vào một chỗ thiếu
sáng nhất trên sân khấu, ánh mắt sắc lạnh của ông quét quanh một vòng như để thâu tóm
hết mọi gương mặt, dĩ nhiên chỗ này bọn Suku phải hụp người xuống để giấu mình đằng
sau những tấm lưng đang án ngữ phía trước mặc dù tụi nó không nghĩ ông K’Tul có thể nhìn
thấy tụi nó ở một khoảng cách xa như vậy.
- Nói thiệt với các vị là tôi rất thất vọng. - Ông K’Tul bắt đầu bằng một câu trách móc, bộ
ria con kiến cựa quậy dữ dội như muốn bò ra khỏi gương mặt ông - Tôi tin là các bộ óc
thông thái nhất của xứ Lang Biang đều tập trung hết tại đây. Thế mà bí mật của câu thơ “Ai
vui ta sẽ vui cùng, ai buồn ta sẽ buồn chung với người” cho đến hôm nay vẫn chưa có ai giải
được.
Ông nhìn rất nhanh lão Luclac đang đứng xun xoe bên cạnh rồi quay phắt xuống dưới, tay
giơ cao lên khỏi đầu, cao giọng:
- Hôm nay tôi tuyên bố tăng giải thưởng lên 200.000 năpken. Các vị nên…
Nhưng ông K’Tul không bao giờ có thể nói hết câu nói của mình. Một cơn bão âm thanh đã
tràn ngập khán phòng, lần này kèm theo những tiếng dậm chân thình thịch, vài viên đá lát
sàn đã bung ra và đám phù thủy giống như đột ngột rơi thẳng vào cơn điên. Ở trên sân
khấu, lão Luclac rụng người xuống bục và có vẻ không thể đứng dậy được nữa.
Bọn Suku cũng ngồi thụp luôn xuống nền nhà, một lần nữa đưa tay bịt tai, và bắt đầu hiểu
ra tại sao mọi người muốn tống khứ mụ Kibo xuống khỏi bục càng nhanh càng tốt. Hóa ra
tất cả bọn họ đều nóng lòng chờ ông K’Tul, nói chính xác là chờ món tiền thưởng khổng lồ
của ông, mặc dù cho đến nay món tiền hấp dẫn đó vẫn lơ lửng trên không, chưa chịu rơi
trúng đầu một ai trong số họ.
- Ông K’Tul - Tiếng một người nào đó gào lên, giọng méo đi vì xúc động quá mức - Đó là
người chồng. Chỉ có người chồng mới vui buồn cùng vợ như thế thôi. Ông thấy đáp án của
tôi hoàn toàn hợp lý chớ hả?
- Hợp lý cái con khỉ! - Ông K’Tul chưa kịp đáp, một mụ phù thủy đã cất giọng rủa xả - Ai thì
tôi không biết, chứ như lão chồng chết tiệt nhà tôi, tôi chỉ mong quỷ vật lão nhăn răng cho
rồi.
- Thế thì đó là người vợ - Tiếng một người khác - Ô hô, đúng rồi, người vợ chính là người
mà câu thơ muốn nhắc đến: Tôi vui vợ sẽ vui cùng, tôi buồn vợ sẽ…
- Câm cái mồm thối hoắc của ngươi lại đi. - Lại có người kịch liệt phản đối - Ta chắc ngươi
vừa lọt lòng ra đã biết nịnh vợ rồi. Hừ, mụ vợ của ta ấy à… hu… hu… hu… mụ đã đi theo
thằng cha hàng xóm mất rồi còn đâu… hu… hu…