CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 4 - Trang 131

Tràng liến thoắc của mụ Kibo khiến ai nấy dở khóc dở cười. Thông minh đến như Suku

cũng nghệt mặt ra, không ngờ nguyên nhân bệnh đau mắt của mụ Kibo lại đơn giản và lãng
òm như thế.

Lão Luclac xem ra còn hạnh phúc gấp mười lần mụ Kibo. Lão búng tay tróc tróc làm lửa

xẹt thành vòi, mặt tươi roi rói:

- Thấy chưa, bà Kibo. Cửa tiệm Những Dấu Hỏi luôn luôn là địa chỉ uy tín và đáng tin cậy

với bất cứ ai gặp phải vướng mắc trong cuộc sống.

Sửa lại chiếc nón chóp cho ngay ngắn, lão quay xuống khán phòng, ngực ưỡn ra phía

trước, giọng trịnh trọng:

- Tôi chính thức tuyên bố bà Homhem đã trúng giải của bà Kibo.

- Bà chị Homhem thân yêu ơi. - Mụ Kibo chưa chịu leo xuống khỏi bục, vẫn nhìn về phía bà

Homhem, hỏi giọng cảm kích - Bà chị có thể cho mụ già lẩm cẩm này biết làm sao mà bà chị
có thể đoán ra nguyên nhân là ở chiếc muỗng không?

Mụ Kibo vui vẻ đến mức dùng luôn hai chữ “lẩm cẩm” mà mụ rất ghét để nói về mình.

- Đơn giản thôi, bà Kibo. - Bà Homhem rung rung chiếc gậy - Chẳng qua tôi cũng từng bị

đau mắt như bà. Bà không biết đó thôi, chứ nước dâu pha đường cũng là thứ mà tôi thích
nhất…

Giọng gã thanh niên lại vang lên, nôn nóng:

- Đủ rồi, hai bà cô ơi. Hai bà cô muốn tâm sự thì lát nữa dắt nhau đến tiệm Cái Cốc Vàng

tha hồ mà cà kê dê ngỗng. Bây giờ nhường chỗ cho người khác giùm chút đi.

Đám phù thủy bên dưới ủng hộ gã thanh niên bằng cách gõ lên ghế ngồi bằng đủ thứ vật

dụng trong tay làm phát ra hàng tràng những tiếng lách cách, leng keng, lộc cộc khiến bọn
Suku phải đưa tay lên bịt chặt lấy hai tai.

Ở trên bục, tiếng lão Luclac vang lên sang sảng như phát ra từ một chiếc loa công suất cực

lớn, có thể thấy gân cổ lão nổi vằn vì cố sức:

- Bây giờ tôi xin phép giới thiệu nhân vật được chờ đợi nhất…

Lão Luclac vừa nói vừa nghiêng đầu một cách điệu đàng, trông bộ tịch của lão có cảm

tưởng một ngôi sao ca nhạc sắp bước ra sân khấu. Và cảm giác đó càng có vẻ chính xác khi
bên dưới bắt đầu vang lên những tiếng huýt sáo đầy kích động.

- Đây! - Trên nền âm thanh huyên náo đó, lão Luclac hét muốn lạc giọng, tay vung mạnh về

phía trái - Vị khách đặc biệt của cửa tiệm chúng tôi: Ngài K’Tul!

Bọn Suku cố căng mất nhưng vẫn không nhận ra ông K’Tul bước ra từ dãy ghế nào. Lão

Luclac vừa nói xong, đã thấy ông K’Tul đứng ngay trên bục, cứ như thể ông hiện ra từ trong
không khí.

Tim đập thình thịch, Suku nói khẽ vào tai hai bạn:

- Cậu K’Tul độn thổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.