CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 4 - Trang 173

- Đừng đòi hỏi nhiều thế, K'Brêt. Đôi khi suốt cả đời con người ta chỉ cần làm một bài thơ

là đủ.

- Anh nói hay lắm, anh K’Brăk - Êmê nhanh nhẩu vọt miệng, như thể cô nàng rình Nguyên

từ nãy giờ - Nhưng cho đến hôm nay anh vẫn chưa hề làm tặng em một bài thơ nào hết đó
nha.

Vừa nói Êmê vừa nhìn Nguyên bằng ánh mắt mà đứa nào cũng thấy rõ là chứa đầy trách

móc. Nguyên càng thấy rõ điều đó hơn ai hết, cho nên màu đỏ trên mặt Tam lập tức chạy
qua mặt nó, nhanh còn hơn người ta đổi màu trên bảng quảng cáo điện tử.

Dứt một lúc bốn, năm sợi tóc, Nguyên làm một động tác giống như cười mà không phải

cười, trông nó ngượng ngùng đến mức cuối cùng Êmê đành phải nói thêm một câu nữa:

- Em chỉ trêu anh thôi. Khi nào muốn nói gì với em thì anh gặp em anh nói thẳng chứ đâu

cần phải làm thơ như thi sĩ Rchom Tam, anh K’Brăk há?

Khi nói như vậy, Êmê không biết nó càng làm cho Nguyên bối rối hơn nữa. Lúc nãy, mặt

Nguyên dở cười dở khóc. Còn bây giờ rõ ràng là khóc thiệt rồi.

Chương 17

NGƯỜI MẤT BÓNG

Rồi ngày thứ sáu mà hai đứa trẻ làng Ke chờ đợi cũng tới. Đêm hôm trước, Nguyên gần

như không chợp mắt được, rõ ràng có cái gì đó chắn ngang giữa nó và giấc ngủ. Cũng như
Kăply, nó nghĩ về tấm gương trong bí thất của ông K'Tul thì ít, mà nghĩ về hai chiếc ghế
ngựa vằn thì nhiều. Và cũng như bạn mình, lòng nó trộn lẫn bao nhiêu là cảm xúc. Nó vừa
nôn nao mong đến thời khắc được quay về làng Ke, nó nhớ mọi người ở làng, nhớ gia đình
nhớ bạn bè, nhớ cả thầy Râu Bạc, nhưng đồng thời khi nghĩ đến chuyện rời bỏ xứ sở mà đến
hôm nay nó đã cảm thấy vô cùng gắn bó, nghĩ đến chuyện chia tay và có lẽ sẽ không bao giờ
gặp lại Êmê ở nhà và tụi Bolobala ở trường, tự dưng nó lại cảm thấy bùi ngùi không nỡ. Đó
là chưa kể đến những người mà nó không thể nghĩ khác hơn là vô cùng thân thiết với nó
như thằng Suku, nhỏ Păng Ting, thầy hiệu trưởng N’Trang Long, thầy Haifai, thầy Akô Nô, cả
cô Kemli Trinh nữa - là người kể từ sau vụ Buriam đã giữ lời hứa “ta sẽ coi con như con của
ta” bằng cách mỗi khi đi ngang nó, cô hay giúi vô tay áo chùng của nó khi thì một chiếc bánh
Nhớ dai mua chỗ mụ Gian khi thì một túm cỏ xạ hương - thứ vật liệu dùng để pha chế nước
tắm tình yêu
khiến mỗi lần lôi ra khỏi túi nó cứ phải dáo dác nhìn xem có đứa bạn nào trông
thấy hay không. Nguyên ít có dịp trò chuyện với cô Kemli Trinh, nhưng cái cách cô đối sử
với nó, bất chấp việc cô phải dành nhiều thì giờ quan tâm đến thằng Mom (gần đây cô đã
công khai chuyện thằng Mom với sự đồng ý vui vẻ của pháp sư Lăk), tất cả những điều đó
cộng với tính tình dịu dàng, hiền lành của cô khiến Nguyên vô cùng cảm động, mặc dù đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.