Chỉ nghe loáng thoáng mấy câu, Êmê đã cắm đầu chạy, kéo cả bọn chạy theo, bụng nguyền
rủa lão Seradion tơi tả. Nó tin chắc lão già móm xọm đó viết bài nhạc này hổng có mục đích
gì đẹp đẽ ngoài mục đích nhạo báng nó và những kẻ yếu bóng vía như nó.
Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bọn Kăply vừa trờ tới trước cửa tiệm Bay Lên Nào đã thấy
Bolobala và Păng Ting đợi sẵn ở đó.
Bộ tịch xốc xếch của tụi bạn khiến Bolobala tròn xoe mắt:
- Chuyện gì thế?
- À, không có gì. - K’Tub cười khì khì, tính trêu Êmê một câu nhưng thấy mặt bà chị đang
nhảy loạn xạ từ xanh qua đỏ rồi từ đỏ qua xanh, nó rụt cổ nín thinh, biết rằng hành động
khôn ngoan nhất trong lúc này là dán chặt miệng mình lại.
- Em không rủ Suku đi à, K’Tub? - Păng Ting hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào túi áo của
K’Tub, vẻ dò xét.
- Em bỏ quên chiếc ống Siêu cảm ứng trong chiếc áo chùng rồi. - K’Tub gãi đầu, và nhăn
nhó nói thêm - Hơn nữa thằng Suku dạo này bận rộn lắm. Có rủ chưa chắc nó đã đi.
- Nó làm gì mà bận thế? - Bolobala hỏi.
- Em cũng chẳng biết nữa. - Kăply phân vân đáp - Hình như nó đang rắp tâm theo dõi con
Chacha. Nó nghi con khỉ nhà nó đem về cả đống táo vàng chứ không chỉ ba quả.
Cả bọn vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới đường Ma Ya. Đường Ma Ya cắt
ngang đại lộ Brabun, cách con đường nhỏ dẫn vô nhà thằng Tam khoảng nửa cây số, hai bên
cây cối um tùm, Kăply để ý thấy toàn loại cây lạ, lá tròn như mặt trăng với những bông hoa
to như quả bí ở làng Ke.
- Nhà bạn ở đường này à, Bolobala? - Nguyên hỏi.
- Ờ. Nhưng ở tận cuối đường, còn phải đi xa lắm. - Bolobala gật đầu, đang nói nó vùng chỉ
tay vào con hẻm nhỏ bên tay phải - Đây là hẻm Râu Ngô. Tụi mình vô nấp đi.
Hẻm Râu Ngô nhưng không có cây bắp nào, Kăply nhìn quanh, ngạc nhiên vì phát hiện lạ
lùng đó, nhưng rồi nó đoán có lẽ địa danh này đã có từ thời xa xưa. Hồi trước có lẽ ở đây là
cánh đồng bắp, Kăply nghĩ bụng và giậm giậm chân lên miếng đất dẻo bên vệ đường rồi
ngồi thụp xuống sau lùm cỏ rậm lá nhọn như lá mía quẹt vô má rát rạt.
Ở bên cạnh, tụi Êmê cũng đã giấu người trong cỏ, và đứa nào đứa nấy rụt lại, hoang mang
và sợ sệt, tóm lại không giống chút nào với hình ảnh của người đi săn đang rình mồi.
Cả bọn ngồi lâu thật lâu nhưng chẳng có gì đáng chú ý hết. Cũng có dăm bảy người ra vô
con hẻm nhưng người đàn ông mà Bolobala mô tả hổng thấy đâu. Trong khi đó trời càng lúc
càng hầm hập, cây cối thì nhiều nhưng cành lá như mơ ngủ, chẳng có lấy một chút gió. Kăply
quẹt mồ hôi trên trán, quay sang Bolobala, ánh mắt nó nhìn nhỏ bạn trông rất giống với cái
cách nó nhìn một đứa ba xạo hết chỗ nói.