CHUYỆN XƯA NAM TÂY - Trang 174

với tranh của mình thì liệu có làm mất mặt ông nội không? Cô lo lắng trăm
điều.

Dãy núi xa xa sừng sững bất động, chỉ có tầng mây xung quanh đang

trôi lơ lửng, ngọn núi tuyết cao vót chạm đến bầu trời, đỉnh núi trắng xóa
như tiên cảnh, hệt như chốn thần tiên.

Lúc này Chúc Nam Tầm chỉ muốn nhắm mắt lại.

Nơi đẹp thế này cũng sắp không ở tiếp được nữa rồi. Trước khi tìm

được Lục Hoài Tín và Vưu Tích, họ vẫn còn phải đi con đường rất xa.

Khi quay đầu nhìn thấy Ninh Ngạn ở cách đó không xa cầm sổ kí họa

vẽ tranh, hình như là đang vẽ cô, cô vẫy tay với cô ấy: "Ninh Ngạn, sang
đây."

Ninh Ngạn đi tới bên Chúc Nam Tầm, đưa cuốn sổ cho cô xem, quả

nhiên là vẽ cô.

"Ninh Ngạn, vừa rồi cảm ơn em nhé." Chúc Nam Tầm nói với cô ấy.

Ninh Ngạn viết vào sổ: Anh chị có thể tin em, em nên cảm ơn anh chị

mới phải. Có phải anh chị gặp rắc rối gì không?

Chúc Nam Tầm nhìn Ninh Ngạn, trong đôi mắt cô ấy không có chút

tạp chất, sạch sẽ như nước hồ Thanh Hải.

"Gặp phải rắc rối, nhưng nghĩ kĩ thì hình như tôi chưa bao giờ thoát

khỏi rắc rối cả. Ninh Ngạn, em biết marathon không? Bây giờ tôi như một
vận động viên marathon vậy, tôi còn rất xa điểm cuối, tôi thường hay sợ
mình chạy không nổi nữa, nhưng tôi biết rõ, nếu tôi không chạy đến điểm
cuối, vậy thì những nỗ lực tôi bỏ ra trước kia sẽ uổng phí hết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.