CHUYỆN XƯA NAM TÂY - Trang 175

Có lẽ là vì Ninh Ngạn không nói được, nên trước mặt cô ấy, Chúc

Nam Tầm có thể bộc lộ bản thân một cách chân thật.

"Tôi rất khó tin tưởng một người, cho nên thường hay tỏ ra lạnh nhạt

với người lạ trước. Tôi quen suy đoán người chủ động tiếp cận tôi, cũng
thường xuyên nảy sinh nghi ngờ người bên cạnh, cũng hoài nghi chính
mình. Nhưng mà, khoảng thời gian này tôi thật sự rất thoải mái, bất kể là
em, hay Mạch Mông và A Xá Nhi, đều khiến tôi cảm thấy yên tâm."

Đối với lời tâm sự không có lý do của Chúc Nam Tầm, Ninh Ngạn có

vẻ hơi mất tự nhiên, cô ấy nghiêm túc nghe, rồi viết một câu cho Chúc Nam
Tầm xem.

"May mà chị có anh Lục, anh ấy hiểu chị, cũng có thể xua tan buồn

phiền, loại bỏ khó khăn cho chị."

Chúc Nam Tầm cúi đầu mỉm cười, "Ừm."

Tám năm trước, Lục Tây Nguyên và cô đã bước lên cùng một con

thuyền, họ là đồng đội thân thiết nhất.

Trở về sân, Mạch Mông đang giúp Lục Tây Nguyên dọn đồ, Chúc

Nam Tầm liếc nhìn liền thấy hành lý của mình, hỏi: "Chuẩn bị đi ư?"

Lục Tây Nguyên gật đầu.

Chỗ này không thích hợp ở lâu, mọi người ngầm hiểu.

"Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, không lái xe được, nhưng chị

Chúc cũng không biết lái xe mà." Mạch Mông nói.

Chúc Nam Tầm nhớ tới tối qua cô nói "Cô sẽ không đi (1)" với Mạch

Mông, thật ra ý của cô là cô sẽ không đi một mình, chứ không phải là cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.