"Hãy chăm sóc Ninh Ngạn, thật cẩn thận, chúng ta nhất định sẽ còn
gặp lại."
Cô nói xong liếc nhìn phòng phẫu thuật, Ninh Ngạn, em nhất định
phải sống.
Trình Nặc lặng lẽ nhìn một màn này, Lục Tây Nguyên chỉ nói cho anh
ta biết Ninh Ngạn là con gái của người tài xế đó, anh ta bắt đầu trầm mặc,
thâm trầm trước nay chưa từng có.
"Bảo cả nhà họ đi giết tôi diệt khẩu, vụ án này sẽ do bọn họ gánh hết.
Việc họ lựa chọn cũng là một con đường không có lối về."
"Báo cảnh sát đi, nhân chứng có mặt đầy đủ, mấy năm nay, cậu còn
chưa chịu đủ sao?" Cảm xúc của Trình Nặc đột nhiên hơi kích động.
Lục Tây Nguyên quay đầu nhìn ba chữ "Đang phẫu thuật" màu đỏ,
vành mắt ửng đỏ, anh thở dài một hơi: "Khi Nam Tầm suýt bị lửa thiêu
chết, khi Vưu Tích khó sinh, khi chú tôi bị bắt đánh gãy gân cốt, không có
lần nào mà tôi không muốn báo cảnh sát, muốn đi nói rõ với cảnh sát.
Nhưng tôi không nói rõ được, không điều tra được người phóng hỏa, còn
bố của Ninh Ngạn căn bản không biết năm đó người bảo ông ấy xuống xe
là ai. Những tên đuổi theo tôi đều chỉ là người bán mạng cho tên phía sau,
tôi không có một chứng cứ nào cả."
Thế cô sức yếu, mấy năm nay, anh lĩnh hội bốn chữ này triệt để.
Những năm ở Tây Bắc, anh làm tình nguyện viên, xây trường học,
giúp đỡ người Tạng, anh dùng hết sức mình làm một người tốt, anh muốn
bù đắp cảm giác tội lỗi trong lòng, vì anh không có cách nào giúp chú mình
cho nhà họ Chúc một câu trả lời.
Anh vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, anh tung tin "di chúc" là để tìm một sự
bảo vệ, nhưng cũng là để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng dụ không ít rắn con