CHUYỆN XƯA NAM TÂY - Trang 60

"Nhiều cô gái tới tìm tôi, nhưng tìm gắt gao như cô thì đúng là không

có. Tôi sợ chứ, hồi trẻ chơi nhiều, lỡ như cô nào trước kia từng tổn thương
tới tìm báo thù thì làm sao đây?"

Lục Tây Nguyên hiếm khi không đứng đắn, nói một hơi nhiều như

vậy.

Chúc Nam Tầm cười khẩy một tiếng: "Vậy anh hãy nhìn cho kĩ, trước

đây anh có quen tôi không?"

Cô nói xong thì sáp lại gần anh, đưa mặt đến trước mặt anh. Anh thấy

rõ hàng mi của cô, xe thắng gấp, dừng ngay giữa đường.

Ánh chiều tà hắt lên thân xe, cơn gió nhẹ khẽ lướt qua đám cỏ dại ven

đường, bầu không khí trong xe ngập tràn một loại thuốc làm ngây ngất, trái
tim hai người dường như đã trúng chiêu.

"Trước đây tôi gặp một người, hồi ấy bố mẹ tôi vừa mất, tôi không

thích nói chuyện, không hỏi cả tên của anh ấy. Anh ấy nói với tôi, hoài
niệm đẹp nhất với người đã mất chính là hãy sống thật tốt. Sau đó tôi suýt
chết, anh ấy đã cứu tôi, sau khi sống lại lần nữa, tôi quyết định sống thật
tốt, nên muốn quên hết mọi chuyện cũ. Quên đến mức thời gian dài... Tôi
không nhớ anh ấy nữa."

Chúc Nam Tầm lẳng lặng nói, như thể nói cho người thứ ba trong

không khí nghe.

Cô tin chắc người này nghe thấy và cũng hiểu.

"Nhưng từ đầu đến cuối anh ấy nợ tôi một lời giải thích. Cho nên tôi

phải tạm thời mở trí nhớ, tôi phải tìm được anh ấy. Tôi không quấy rầy, chỉ
muốn hỏi anh ấy một câu mà thôi." Chúc Nam Tầm nói tiếp.

"... Câu gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.