Rừng sâu đầy ác thú, cậu bé vừa chạy, trống ngực vừa đánh liên hồi. Lúc đến giữa
rừng, cậu bé bỗng nghe văng vẳng bên tai có tiếng gọi mình. Cậu cứ ngỡ là yêu ma hiện
ra khuấy phá, liền niệm Phật và chạy ùa. Bỗng cậu bé thấy một bàn tay đưa ra cản mình
lại. Cậu bé nhìn lên thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ, ông lão ngó cậu
bé và hỏi:
- Đêm khuya thế này, con chạy đi đâu mà hớt hơ hớt hải vậy, không sợ ác thú ăn
thịt sao?
Cậu bé chắp tay lại vái chào cụ già và kể chuyện rằng mình lãnh phần nấu nước
cúng Phật, rủi ngủ quên để lửa tắt ngúm, bấy giờ đã gần giờ nấu nước nếu không có lửa,
thầy sẽ quở trách nên mình phải liều chết để chạy tới xóm xa xin lửa.
Cụ già nghe vậy bèn bảo cậu bé:
- Ở đây muốn tới xóm nào gần nhất cũng phải mất một ngày, con cố chạy đi cũng
không về kịp giờ nấu nước cúng Phật, nay ta có cách này giúp con không biết con có
chịu nghe không?
Cậu bé cảm động đáp rằng:
- Nếu cụ có lòng thương mà giúp đỡ cháu xin cảm tạ ngàn ngày.
Cụ già liền bảo:
- Bây giờ con hãy trèo lên cây kia, hễ nghe tiếng ta bảo thì buông tay thả xuống,
nhưng phải nhớ nhắm nghiền đôi mắt lại, chừng nghe im gió thì mở mắt ra. Khi lấy lửa
rồi cũng phải trèo cây buông mình xuống, và nhớ nhắm mắt lại, nếu cãi lời ta thì sẽ bị
hại tức thì.
Cậu bé ngoan ngoãn làm theo đúng lời dặn của cụ già. Lúc buông mình xuống, cậu
bỗng thấy mình rơi vào một lớp lông láng mịn, kế nghe gió thổi ào ào cả mình như bay
bổng. Hồi lâu im gió, mở mắt ra thì thấy đáng đứng trước một hòn núi lửa. Cậu bé liền
lấy lửa cầm nơi tay, rồi làm theo lời dặn của cụ già.
Chẳng bao lâu cậu bé về tới nơi mở mắt ra thì thấy chỗ động đá của vị sư già. Cậu
bé mừng rỡ nhúm lửa lên nấu nước đem lên cúng Phật đúng vào lệ thường ngày.
Rạng sáng, chú tiểu nọ xuống bếp thấy lửa cháy hồng thì lấy làm lạ, không rõ cậu
bé lấy lửa đâu mà nấu nước. Gạn hỏi cậu bé, thì cậu bé thật tình kể chuyện gặp cụ râu