CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ
Sơn Nam & Tô Nguyệt Đình
www.dtv-ebook.com
Tích Cái Ống Nhổ:
Ngày xưa, có một vị sư già nổi danh là bậc đại đức chân tu. Bá tánh thập phương
mỗi ngày kéo tới thọ giáo một đông thêm. Vị sư già mới nghĩ tới việc ẩn dật để tránh
cho bá tánh khỏi phải phiền phức về chuyện hương đăng trà quả để hầu hạ cung phụng
cho thầy.
Ngày kia, vị sư già kêu các đồ đệ mà bảo rằng, mình sẽ đi vào núi để tu khổ hạnh,
không muốn phiền các đệ tử đi theo. Vậy ai muốn đi đâu tùy ý.
Hầu hết các đệ tử đều nghe theo lời thầy, chỉ có chú tiểu nọ nằng nặc quyết một đòi
theo hầu hạ thầy suốt đời. Chẳng phải chú tiểu nọ dốc lòng tu hành khổ hạnh, hay mến
công đức của thầy mà xin theo thầy. Chẳng qua thấy thầy được nhiều người sùng bái,
hằng ngày dâng cúng phẩm vật rất nhiều nên việc ăn uống phủ phê, vì ham ăn mà chú
tiểu xin theo thầy vậy.
Vị sư già bằng lòng cho chú tiểu đi theo, rồi hai thầy trò băng rừng lướt bụi vào tận
trong rừng để tu hành. Từ đó ở giữa nơi thâm sơn cùng cốc, không một ai lui tới dâng
cúng phẩm vật, hai thầy trò phải làm việc thật vất vả mới có mà ăn.
Chú tiểu chịu cực nhọc không nổi thì sinh ra thối chí ngã lòng, muốn bỏ thầy trốn
đi, song lại sợ bị hùm beo rắn rết hại mạng. Thành thử phải sống tạm bợ bên thầy để chờ
cơ hội ra đi.
Một hôm, có cậu bé đến xin làm đệ tử cho vị sư già và bằng lòng gánh chịu tất cả
sự nặng nhọc. Chú tiểu nọ rất mừng, đem mọi việc nặng nhọc giao lại cho cậu bé. Nhờ
chịu khó, siêng năng nên cậu bé được thầy khen ngợi. Bấy giờ chú tiểu nọ lại sinh lòng
ghen ghét cậu bé đồng đạo, rắp tâm làm hại.
Đêm kia, thừa lúc cậu bé ngủ quên, chú tiểu lấy nước tưới tắt mồi lửa dùng để nấu
nước cúng Phật.
Vào đầu canh tư, cậu bé giật mình thức giấc mò xuống bếp thấy lửa củi đâu đó tắt
câm thì cả kinh, không biết lấy gì nhóm lửa để nấu nước cúng Phật. Cậu bé chỉ còn có
nước liều, cắm đầu chạy băng rừng tới xóm nhà nào gần nhất để xin lửa.