CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 100

cô tiện tay làm hai đề mà còn đòi thi đỗ, cô tưởng cô là Hawking với
Newton chắc?”.

Những gì Nhan Kha nói đã vô tình chọc vào nơi sâu kín nhất trong tâm

hồn Diệp Tử Lộ. Lòng tự trọng đã bị tổn thương nhưng nay đã lành lại
nhanh chóng một cách thần kỳ!

Đúng thế, tuy cô đã chăm chỉ hơn trước đây nhưng thực ra sự nỗ lực của

cô vẫn chưa đủ. Vương Lao Lạp cày ngày cày đêm mà cũng chỉ giống cô
đấy thôi?

Lời nói vô tư của Nhan Kha đã khiến Diệp Tử Lộ phải xem xét lại kiểu

tư duy thường thấy của chính mình. Xem nào, sự nỗ lực của cô thực ra
không phải vì kỳ thi công chức, lúc bắt đầu ôn tập cô đã biết rằng không
kịp nữa rồi. Đọc sách, làm đề luyện thực ra cũng vì cô muốn chữa chứng
bệnh lề mề của mình mà thôi.

Hiện giờ, bệnh lề mề của mình đã được khắc phục, lẽ nào tương lai phía

trước của cô không rộng mở hay sao?

Cuối cùng cô cũng lấy lại được cảm giác an toàn. Chỉ trong một giây,

Diệp Tử Lộ đã tự chữa lành vết thương của mình, đám mây u ám trên đỉnh
đầu giờ đã tiêu tan, giờ cô đã tưng bừng vui vẻ trở lại.

Diệp Tử Lộ vừa phấn chấn trở lại đã kịp lấy oán trả ơn, tóm lấy Nhan

Kha đang ngồi trước máy tính ném sang một bên: “Tránh ra tránh ra, tôi
còn phải đọc tiểu thuyết”.

Nhan Kha: “…”.

Thực ra ảo tưởng “đã chữa thành công” mới là căn nguyên của bệnh lề

mề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.