CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 112

Diệp Tử Lộ càng suy nghĩ thì càng vui vẻ, nghĩ như đúng rồi, thiếu chút

nữa là đủ viết thành “Bảng kế hoạch khi trọng sinh”. Cứ như là sau khi ngủ
một giấc, sáng hôm sau sẽ trở thành một đứa trẻ con, làm lại từ đầu mọi
thứ… Diệp Tử Lộ mải nghĩ quá đến nỗi quên cả xuống bến, đến khi xe
buýt đến bến cuối, nhân viên soát vé mới đến nhắc cô.

Diệp Tử Lộ như được tiếp thêm năng lượng, không chút mảy may buồn

phiền, lâng lâng bước xuống xe, miệng còn cười mỉm. Cô cứ thế tự đi bộ về
nhà qua sáu bến xe buýt, cô không ngờ rằng thể lực và tinh thần của mình
lại mạnh mẽ đến vậy!

Đến cửa nhà, Diệp Tử Lộ đang lên kế hoạch tối nay sẽ ở nhà tìm đọc vài

quyển tiểu thuyết thể loại ấy để đọc thì bắt gặp Vương Lao Lạp.

Vương Lao Lạp đang bị một gã đàn ông làm phiền.

Gã đó tầm ba bốn mươi tuổi, chiều cao chưa đến 1 mét 65, trông cũng cá

tính, cười một cái là lộ ra hàm răng vàng khè, mặt mũi không được cân đối
cho lắm, không hiểu sao anh ta khiến người khác có cảm giác là một tên
đầu trâu mặt ngựa.

“Cái này anh đặc biệt mua tặng em, anh phải nhờ người ta mang từ nước

ngoài về, em đừng có so sánh nó với cái đồ vớ vẩn hàng chợ năm mươi tệ
của em, em biết cái này bao nhiêu tiền không?” Diệp Tử Lộ thấy người đàn
ông vừa nói những lời này, vừa nhét một cái ví da vào tay Vương Lao Lạp.
Đứng lại gần, Diệp Tử Lộ ngay lập tức hiểu ra, đó chính là tên nhà giàu
mới nổi hay chặn đường Vương Lao Lạp ở cổng công ty cô ấy mỗi tối
trong truyền thuyết. Đứng đó tặng túi nhưng thực ra là muốn khoe giàu
trước mặt người ta.

“Lao Lạp nhà chúng tôi có tiền không tiêu hoang, nghèo hèn không biến

chất. Cái túi rác rưởi mấy vạn tệ thì sao? Cô ấy không thèm cái túi xấu xí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.