CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 185

Nhớ lại những tháng ngày nhàm chán ấy, cô không trốn học thì cũng ngủ

gật cả giờ trên lớp, thậm chí có mấy lần lớp trưởng còn phải gọi điện đến
tận phòng để tìm cô. Cho dù là “Thương mại” hay “Tiếng Anh” thì cả hai
cụm từ này đều khiến cô khó chịu, đã thế tinh thần chống đối này còn tăng
lên gấp bội khi các anh chị khóa trên lúc nào cũng than vãn ngành này
không có cửa ra, khó xin việc.

Thực ra cái chuyên ngành này, năm nào cũng có những “người qua

đường” đầy sầu hận như vậy, lần lượt vẽ ra cho mỗi người một tương lai
tăm tối không chút hy vọng. Có lẽ bọn họ chỉ vô tình than vãn mà thôi,
thậm chí chỉ muốn tự giễu một chút, chứ không hề biết rằng lời mình nói
ảnh hưởng đến người khác như thế nào.

“Sau này thì sao?” - Diệp Tử Lộ hỏi – “Cậu chuyển ngành kiểu gì?”

Lục Trình Niên cười nhẹ, anh ấy để ý thấy chén trà của cô đã trống

không, thế là đưa tay rót trà cho cô một cách tự nhiên: “Lúc mới bắt đầu
học, tôi đã trải qua một mùa thu đau khổ nhất cuộc đời. Năm ấy trường
chúng ta là trường cấp ba trọng điểm, tôi đã quen sống trong môi trường ấy
mất rồi, tôi nhận ra mình không hề có tiếng nói chung với những người bạn
đại học. Khi ấy tính tôi còn cực kỳ lầm lì, còn có chút hận đời, tôi toàn phải
tâm sự nỗi khổ tâm với bạn bè hồi xưa, tôi kể mình cảm thấy không thể hòa
nhập vào môi trường toàn những kẻ ngốc này, mình chẳng vừa mắt ai từ
giáo viên đến sinh viên”.

Diệp Tử Lộ suýt nữa thì đập bàn tán thành.

Ý nghĩ “những người xung quanh toàn kẻ ngốc” này lúc nào cũng ám

ảnh cuộc đời cô.

“Thế nên tôi bỏ học” – Lục Trình Niên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.