CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 267

Nhan Kha: “Không sao, cô khỏe mạnh thế này, đạp cũng chẳng chết

được”.

Diệp Tử Lộ: “...”.

“Đang nghĩ gì thế, cô đón Tết chẳng thành tâm gì cả”, Nhan Kha chầm

chậm từ người cô nhảy xuống, chân anh không biết giẫm phải bơ từ lúc
nào, trên người Diệp Tử Lộ in hai dấu chân be bé màu trắng.

Diệp Tử Lộ hét nhẹ vào tai anh, xách cả người anh lên: “Anh bôi lên

người tôi cái gì thế này!”.

Hai người cố gắng im lặng, một lần nữa bày ra một trận quyết chiến,

Diệp Tử Lộ thở hồng hộc rút khăn giấy ra lau chân Nhan Kha, đồng thời
thề thốt sớm muộn gì cũng có ngày cô phải lôi chân anh ra hầm ăn.

Tuy cô cố tình tỏ vẻ nhưng Nhan Kha vẫn nhận ra tâm trạng của cô

không được tốt, hình như cô đang gượng cười. Ngoài cửa sổ, người dân
thành phố bắt đầu đốt pháo hoa, tiếng lộp bộp vang lên liên tiếp, pháo hoa
lấp lánh như thể đang có chiến tranh giữa các vì sao, cả thành phố chói lóa
như ban ngày.

Đến tiếng phát ra từ tai nghe cũng không nghe rõ nữa, ánh sáng hắt lên

khuôn mặt Diệp Tử Lộ, nụ cười trên môi cô cứng ngắc.

Một lúc sau, vai của cô hơi chùng xuống, như thể bị thứ gì đó đè lên,

xương sống hơi nhô lên xuyên qua chiếc áo lông mỏng, tóc xõa xuống, che
đi nửa khuôn mặt, cả khuôn mặt như chỉ còn lại đôi mắt to u ám. Vào thời
điểm náo nhiệt nhất, cô cảm thấy thật buồn.

Nhan Kha mở miệng, nhưng lại nhận ra chẳng biết nói từ đâu, anh vẫn

không biết nên an ủi cô thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.