CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 276

đến ộc máu.

“Tôi thấy rất kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ...” – Diệp Tử Lộ vừa lăn vừa nói –

“Anh xem, hồi xưa Tiểu Mập là một học sinh yếu, chúng tôi toàn phải giúp
đỡ cậu ấy. Đương nhiên yêu sớm là không nên, cần phải cấm tiệt, nhưng
ngoài chuyện đó ra thì chúng tôi phải đối xử thân thiết với cậu ấy, nhưng
hiện giờ Tiểu Mập không còn là học sinh yếu nữa rồi...”.

“Cô thì yêu sớm cái nỗi gì hả?” – Nhan Kha lạnh lùng nói bên tai cô –

“Làm tròn lên thì cô đã sắp 30 tuổi rồi, bảo ế thì còn may ra”.

Dòng cảm xúc của Diệp Tử Lộ bị cắt phăng một cái, cô trợn mắt lên, lập

tức trả đũa lại: “Được rồi Nhan Kha lão gia, sáng mai chúng ta cùng chống
gậy đi bộ công viên, xách lồng chim đi dạo, tập Thái cực quyền nhé?”.

Trong đầu Nhan Kha tự nhiên hiện ra hình ảnh một bà cụ gầy hom hem,

mặt toàn nếp nhăn, đầu bạc trắng, miệng móm mém, cái tính lắm miệng
vẫn không thay đổi, đi đâu cũng thích gây sự, chốc chốc lại gây sự với một
ông già nghiêm túc, sau đó bị ông già giơ gậy ba toong ra trừng trị... À, hai
người nên dắt một con chó theo cùng nữa, đương nhiên không phải loại
Husky hay thích cắn đồ bừa bãi, một loại chó nào đó hiền một chút, ngoan
một chút...

Nhan Kha tưởng tượng quá nhập tâm, đến nỗi Diệp Tử Lộ vẫn tiếp tục

lảm nhảm kể về “Nỗi muộn phiền thời thanh xuân” nhưng anh chẳng nghe
thấy. May là Diệp Tử Lộ cũng chỉ thuận miệng kể thôi chứ cũng chẳng
mong đợi anh trả lời điều gì, xả hết nỗi khổ sở trong lòng xong cô lại vô tư
đi làm chút công việc công ty mới giao cho.

Đến khi viễn cảnh anh tưởng tượng ra ngày càng kỳ dị, Nhan Kha mới

hoàn hồn, anh ngơ ngẩn mãi, rồi giật mình bởi chính trí tưởng tượng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.