CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 176

giác tắm rửa sạch leo lên giường. Không ngờ Thi Dạ Diễm tắm rửa xong
chỉ giày vò cô một chút cho có lệ rồi đắp chăn cho cô ngủ trước, còn mình
thì đi vào thư phòng cả đêm cũng không quay lại.

Cô chỉ mặc một cái quần ngủ màu vàng nhạt nằm trên giường giống như

đồ cúng tế, đôi mắt mở to ẩn chứa chút lo lắng. Cô chợt nhớ tới sau khi rời
khỏi Đường Lạp An, cảm giác lần đầu tiên nằm trên giường của một người
đàn ông xa lạ, bất lực, không cam lòng, sợ, hận. . . . .

Đôi tay và đôi môi xa lạ di chuyển trên người cô, khiến cô ghê tởm run

sợ dục vọng xuyên qua trong cơ thể cô, gần như cả một đêm bị giày vò, đến
rạng sáng người đàn ông mới mệt mỏi xuống khỏi người cô rồi ngủ mê man
vô cùng thỏa mãn. Còn cô tắm trong phòng tắm đến khi trời sáng, cô ra sức
chà sát chỗ làn da bị chạm qua, ngón tay tiến sâu vào trong thân thể khoét,
giống như tắm thế nào cũng không sạch.

Cô cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn như bị lửa thiêu đốt,

nhưng đáy mắt lại khô khốc, không hề có nửa giọt nước mắt nào chảy ra.

Cô làm ra vẻ cao trào trong khoái cảm, ép buộc mình mê man phát ra âm

thanh mê người. Ở trong lòng lại gào thét tên Đường Lạp An, mà nơi đó lại
trống trải không nghe được một tiếng vang đáp lại nào.

Thì ra cô bị vứt bỏ rồi. Cái kết quả chết tiệt của tình yêu cùng lắm chỉ là

rắp tâm phá hủy. Về sau, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, cô
cho rằng tất cả vẻ đẹp, bao gồm cả cô đều hoàn toàn dơ bẩn.

Rốt cuộc ai đã biến cô thành cai bộ dạng này, là Cosmo, là Đường Lạp

An, hay chính là cô, đáp án không còn quan trọng nữa.

Bản tính quật cường cùng kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy của cô không

cho phép cô ăn năn hối hận, tình cảm của cô đối với thế giới này không có
gì cả, hoàn toàn không có chỗ đứng, chỉ còn lại kiên cường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.