CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 245

bẻ về phía sau, bỗng dừng lại.

…..

Anh không phải…hình như đã bỏ sót điều gì đó??

Thi Dạ Diễm nâng cằm cô lên, nheo mắt lại, “Em vừa mới nói gì?”

Cuối cùng Du Nguyệt Như cũng nhận ra được mình vừa mới nói gì,

ngay lập tức mặt không được tự nhiên, “Tôi nói anh là đồ bỏ đi! Anh vô
dụng!”

Thi Dạ Diễm nhìn cô, giận quá hóa cười, “Tôi hữu dụng hay vô dụng em

là người biết rõ nhất, không cần khẩu thị tâm phi (Nói một đằng nghĩ một
nẻo).” Anh đưa mặt lại gần mặt cô, nhíu mày. “Câu kia ai quan trọng hơn,
em…thừa nhận??”

“Thừa nhận chuyện gì, chuyện gì tôi cũng không thừa nhận.” Vẻ mặt Du

Nguyệt Như hung dữ nói.

Thi Dạ Diễm quyết định thật nhanh, không nói lời nào cúi đầu xuống

hôn lên môi cô. Du Nguyệt Du tất nhiên là không chịu phối hợp, liều mạng
giãy giụa, chỉ là sự giãy giụa của cô so với sức mạnh của anh căn bản
không có một chút ý nghĩa nào. Anh cuốn lưỡi cô, dùng sức mút, dường
như muốn ăn luôn cô.

Hơi thở của cô từ trong cổ họng tràn đầy vào phổi của cô. Dường như cô

cảm nhận được những điều mà anh muốn nói qua nụ hôn này, giống như nỗi
sợ hãi của anh, anh giữ cằm cô khẽ liếm khóe môi, giọng nói chứa đầy sự
áy náy cùng quyến luyến, thương yêu cùng tự trách.

“Em quan trọng, đương nhiên em là người quan trọng hơn, Tiểu Như, tôi

hứa với em sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.