CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 257

Đường Lạp An không mong đợi nhìn cô nổi giận, giống như mọi chuyện

đều trong tính toán của anh ta. Còn không kịp nói gì thì nhận được điện
thoại của Hoàng Phủ Dận.

Đường Lạp An cúp điện thoại, âm thầm nắm chặt tay, khớp xương bởi vì

dùng sức trở nên xanh trắng đáng sợ, “Cô và ba cô đã làm giao dịch gì rồi
hả?”

“Đây không phải là chuyện anh nên hỏi.” Du Nguyệt Như giễu cợt nâng

môi lên.

“Vậy tôi nên hỏi chuyện gì?” Đường Lạp An chợt cười khẽ.

“Anh yêu tôi không?”

“…..”

Đường Lạp An trầm mặc thật lâu, dùng sức nắm điện thoại như muốn

bóp vỡ nó, một tay khác lại vuốt tóc cô, ngón tay ở phía trên cuốn lấy một
lọn tóc.

“Là thói quen mà thôi, có lẽ….cũng không biểu hiện cho điều gì, hai

người ở chung với nhau lâu cũng sẽ có cảm giác như vậy, Nguyệt Như, em
đối với anh, là thói quen hay là yêu?”

Du Nguyệt Như cắn chặt hàm răng, không cách nào đè nén được sự đau

đớn trong tim. Cô hít sâu mấy lần, cố gắng đè xuống phần đau đớn này, làm
cô có đầy đủ hơi sức cùng quyết tâm hạ xuống kiêu ngạo cùng tự ái, chịu
đựng việc anh ta không yêu, cái anh ta gọi là thói quen.

“Yêu.” Cô cố gắng không cho âm thanh của mình run rẩy, nhưng không

cách nào che giấu bi thương khổng lồ trong đáy mắt. “Em đối với anh, là
yêu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.