CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 349

"Không cần." Cô cười, không được tự nhiên quay mặt đi.

Thi Dạ Diễm không hỏi nữa, nhưng mà bỗng dưng lại hôn cô, đầu lưỡi

thăm dò quấn quít với cô một lúc. Trong miệng đều là mùi hương khiến anh
lưu luyến. Hoặc là liếm hoặc là cắn nhẹ cánh môi cô, giọng nói của anh có
chút khàn.

"Tiểu Như, anh..."

"Xuỵt, đừng nói, em biết." Cô che môi anh. Anh muốn nói gì mà sao cô

lại không biết.

Một chữ 'yêu', phải mang quá nhiều trách nhiệm, vô cùng nặng nề nhưng

lại rất quý giá. Quý giá đến mức cô không dám nói ra miệng quá dễ dàng,
càng không dám nghe. Sợ bỗng nhiên lại không còn gì. Giống như là lời
nguyền của Cô bé lọ lem, trước khi nói yêu điều tốt đẹp giống như rơi vào
đám mây, sau khi nói yêu tan thành mây khói.

Cô đã từng trải qua nhiều lần mất đi như vậy, liên tiếp lấy đi từng mảng

từng mảng trong lòng. Không dễ dàng mới đến được lần nữa thì làm sao cô
có thể mạo hiểm để cho nó biến mất, cô tình nguyện chôn chữ này thật sâu
xuống chứ không hy vọng kết quả sự ấm áp anh cho cô này sẽ thành công
dã tràng.

Chỉ là cô không biết, một chữ này, chôn sâu dưới đáy lòng thoáng một

cái chính là mấy năm.Trong thời gian không có anh, cô chỉ dựa vào một câu
nói cưới cô kia, cùng ánh mắt lưu luyến dây dưa của anh lúc này, còn có
đáy mắt đã sớm để lộ ra những khổ sở sắp phải chịu đựng này để trải qua.

Thi Dạ Diễm đặt cô xuống, hôn liên tiếp lên trán cô."Chờ anh quay lại."

Anh xoay người rời đi, Du Nguyệt Như nhìn bóng lưng anh lưu luyến

cắn đầu ngón tay, trong lòng gợi lên vô số ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.