“Trừ chứa chấp em ra, thì anh còn có thể giúp em thế nào được?”
Du Nguyệt Như chớp chớp mắt, muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Lấy
điện thoại của anh đi sang một bên gọi điện, ánh mắt Đường Lạp An dõi
theo cô, con ngươi phẳng lặng. Anh bước thật nhẹ đi về phía sau lưng cô,
bàn tay đang vươn ra bỗng nhiên cô lặng lẽ xoay người lại.
Cô nhướng mày nhìn anh, “Muốn đánh lén em à? Lần sau ra tay sớm
một chút.”
Anh cười, “Còn lần sau?”
Cô cũng cười, “Nếu là anh, thì có.”
Lời nói ấy anh nghe thế nào lại không hiểu. Đường Lạp An chậm rãi
mỉm cười che giấu, lại giơ tay lên, chỉ là chạm vào mái tóc của cô, những
sợi tóc mềm mại cuốn trên ngón tay anh. Đây là thói quen khi hai người ở
cạnh nhau lúc còn nhỏ.
Anh đã từng cuốn tóc cô như thế, giọng điệu khi ấy cùng vẻ mặt hờ
hững làm cô cảm thấy lạnh lẽo giữa đêm hè ở Trung Quốc.
“Chỉ là thói quen thôi mà, cũng chẳng nói lên điều gì hết. Hai người bất
kì ở cạnh nhau một thời gian dài cũng sẽ có một thói quen nào đó thôi.”
Anh nói từng chữ, rõ mồn một. Nhưng khi ấy cô không tỉnh táo như bây
giờ. Kí ức như gió thổi qua trái tim hai người, Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý -
๖ۣۜĐônanh thấp giọng gọi cô một tiếng.
“Nguyệt Như, chúng ta đã nói rồi, em chưa quên chứ?”
Chưa quên cái gì?
Chưa quên cô vì yêu anh là làm chuyện điên rồ? Chưa quên sự dịu dàng
tàn khốc của anh?