CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 484

Chân mày nhíu lại, lông mi cụp xuống giống như cánh bướm, đôi môi đỏ
tươi có chút sưng nhẹ, đó là kiệt tác của anh.

Để cho cô nằm sấp ở trên người mình, tách hai chân của cô ra ngồi lên

hông anh, Thi Dạ Diễm thở dài nhẹ nhõm, hôn lên trán, má, chóp mũi cùng
đôi môi của cô tựa như mưa rơi.

Không phải là giấc mơ, không phải là mơ. Người phụ nữ này thực sự

đang ở trong ngực anh, cảm nhận một cách chân thực sự mềm mại ấm áp
cùng dồn chặt. Khoái cảm vẫn còn lưu lại trong cơ thể đang nhảy nhót,
bụng dưới Thi Dạ Diễm nóng rực, ** dễ dàng tỉnh lại. Cố định cằm cô mà
hôn lên, đã phóng thích qua một lần, lúc này anh không vội vàng, mà là
giống như đang thưởng thức thịnh yến, thưởng thức một thân thể tinh tế
tuyệt đẹp của cô.

Trong lúc Du Nguyệt Như đang ngẩn ngơ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng

bay bổng, trước ngực thật là nhột, một đôi bàn tay đang sờ soạng trên người
cô, giữa hai chân một vật cứng nóng như lửa nhô lên… Cô cố gắng mở mắt
ra, trong hơi nước mờ mịt, nhìn thấy Thi Dạ Diễm đang cúi đầu trước ngực
cô…

“Ừ…” Cô không tự chủ giơ cao thân thể, vừa hay càng đem mình cho

anh hưởng thụ.

Du Nguyệt Như ngửa đầu về phía sau, tóc dài buông xuống bả vai, ẩm

ướt dính trên người, thân thể trắng nõn cùng sợi tóc đen càng làm cho cô
toát lên vẻ đẹp mê người. Cô thỉnh thoảng khẽ run, khép mở cánh môi thở
dốc giống như cá thiếu nước.

Thắt lưng nhỏ bé của cô giãy giụa không yên, bàn tay vốn không còn

sức lực chống trên vai anh cũng bắt đầu bản năng vuốt ve thân thể của anh.

Bốn năm không gần nữ sắc. Thi Dạ Diễm gần như sắp quên đi đây là

cảm giác gì. Chờ hai người đến lúc không cách nào chịu đựng được nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.