CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 84

Vào đêm sau, dưới ánh trăng nhu hoà, đàn cầm toả sắc cầu vồng biến

thành Lục Đồng, khuôn mặt nghẹn ngào nước mắt như cũ. Trác Dật Phi biết
nỗi đau biệt ly không thể nhất thời có thể nguôi ngoai được. Hắn cũng
không nói những lời an ủi hời hợt nào, chỉ dùng ống tay áo lau nước mặt
của nàng.

Lúc chạm vào thì cảm thấy thật khác thường: “Lục Đồng, tại sao da thịt

của nàng vẫn cứng như gỗ bình thường vậy?”

Lục Đồng bẩm báo chi tiết: “Kỳ thật lần ấy tu vi hao tổn rất nhiều, không

thể chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi có thể khôi phục như thường. Nhưng mà
một là ta sợ Dao Cơ lo lắng, hai là muốn nhanh chóng rời khỏi hồ giúp nàng
tìm người. Nên ta mới bảo bảy ngày là đủ rồi, có thể miễn cưỡng ra khỏi
hồ.”

Trác Dật Phi cả kinh: “Lục Đồng, nàng còn chưa có hoàn toàn khôi phục

tu vi đã gắng gượng ra khỏi hồ. Như thế có ảnh hưởng tới nàng không?”

Lục Đồng miễn cưỡng cười: “Không có gì, chẳng qua bây giờ ta phải

nhanh chóng quay về đáy hồ để tĩnh tu, ít nhất. . . . . . Trong vòng bảy năm
cũng không thể ra hồ.”

Trác Dật Phi chấn động, “Bảy năm! Lâu như vậy sao?”

“Lâu sao? Ta đã tu hành mấy trăm năm, cho nên đối với ta bảy năm thật

sự không quá lâu. Thực vật hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt để tu thành Tinh,
bắt đầu cũng là một quá trình dài dòng.”

“Lục Đồng, ta. . . . . . Ta sẽ rất nhớ nàng.” Trác Dật Phi bình tĩnh nhìn

nàng.

Lục Đồng đón nhận ánh mắt của hắn, nàng cười thản nhiên, trên vầng

trán lại che giấu sự ưu thương mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.