CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 85

Thân thể của nàng nhẹ nhàng bay lên, tựa như tiên nữ lướt mây ngoài cửa

sổ. Trác Dật Phi bước về phía ô cửa sổ, nhìn bóng dáng màu trắng nhưng
bông tuyết đang dần bay về phía Sấu Tây Hồ trong màn đêm đen đặc.

Thân ảnh bay xa rồi, một câu nói mang nỗi sầu day dứt, nhẹ nhàng bay

đến bên tai hắn.

“Dật Phi, ta đi đây.”

Lòng của Trác Dật Phi cũng bay theo nàng đi mất. Lồng ngực trống trơn

hụt hẫng, chưa bao giờ hắn có cảm giác này.

“Lục Đồng, ta luyến tiếc nàng.”

***

Thời gian trôi qua như chim lượn, chớp mắt đã qua ba năm.

Hôm nay, Trác Dật Phi đã là quan quản lý văn thư của tri phủ Dương

Châu, rất được coi trọng. Công vụ bề bộn như vậy, hắn còn kiêm làm sư
phụ truyền dạy đàn cầm cho Nguyên Thích Chi con trai của Nguyên lão gia.

Nguyên Thích Chi năm nay lên sáu, thông minh lanh lợi, có tài năng trời

sinh với đàn cầm, cho dù là loại kỹ xảo như thế nào, chỉ cần luyện tập một
chút liền hiểu ra. Dạy cho đệ tử như thế, như mài ngọc thô trong tay, tinh tế
tạo hình chút đã tỏa tinh quang bốn phía. Trác Dật Phi không cần quá lo.

Hôm nay là ngày hội Trung thu, ngày toàn gia đoàn viên. Giữa trưa, Liễu

Xuân Nùng cùng phu quan dẫn theo con gái về nhà bên ngoại thăm mẫu
thân. Liễu phu nhân vẫn ở lại Trác gia, thế nên Trác gia đã là nhà bên ngoại
của nàng.

Liễu phu nhân vội vàng bước đến ôm cháu gái ngoại Ân Viên của mình:

“Ối chà, Viên Viên nhà chúng ta thật là mũm mĩm đáng yêu quá! Bà ngoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.