Ở đại sảnh khách sạn đợi một lúc, không đến vài phút sau mọi người đều
tập trung đông đủ, rất nhanh đã đến năm giờ, tất cả chuẩn bị xuất phát. Tần
Tuyên Tuyên không thấy Phương Phán Phán cùng cô bạn đồng nghiệp kia
tới, khẳng định là bọn họ đã ngủ quên, cũng không muốn đánh thức bọn họ
dậy.
Hiện tại sắc trời vẫn còn tối, mỗi người trong tay cầm đủ loại di động đi
chiếu sáng. Cũng may đường đi phía sau núi đều có bậc thang, vì vậy đi lên
cũng không tốn sức, cơ bản là cũng không có gì nguy hiểm.
Phương Phán Phán không tới, Tần Tuyên Tuyên cùng một đồng nghiệp
khác không tính là quen thuộc liền dần dần đi ở cuối cùng. Đi được nửa
đường, Tần Tuyên Tuyên đã bị rớt xuống cuối đoàn. Sắc trời vẫn còn mờ
tối, không nhìn thấy ánh mặt trời, tuy rằng phía trước có rất nhiều người,
nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó bất an, thường xuyên quay đầu
nhìn về phía sau, giống như có gì đó đang đi theo cô.
Vài lần quan sát cũng không nhìn thấy cái gì, Tần Tuyên Tuyên tự cười
chính mình thần kinh có chút căng thẳng, sau đó cũng không hề quay đầu
lại lần nào nữa. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã lên đến đỉnh núi, đều
tự tìm chỗ ngồi chờ thời khắc mặt trời mọc.
Tần Tuyên Tuyên không cách bọn họ quá xa, đứng ở đằng sau giống mọi
người, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Bầu trời sáng dần, một vòng mặt trời đỏ hiện ra trước mắt bọn họ, hắt lên
khuôn mặt mọi người một màu vàng nhàn nhạt.
Tất cả đều hoan hô.
Tâm tình Tần Tuyên Tuyên cũng bị mọi người cuốn hút, cô không để ý
dưới chân là tảng đá, thân mình cô nghiêng về phía sau, hét lên một tiếng
liền ngã xuống phía dưới. Tiếng hét của cô bị tiếng hoan hô của mọi người
che lấp, không ai phát hiện cô lăn xuống từ đỉnh núi dọc theo xuống sườn