Tần Tuyên Tuyên run rẩy vươn tay muốn chạm vào vết thương của hắn,
lại nhớ tới chỗ bị thương không thể tùy tiện chạm vào, lập tức thu tay về.
Giờ phút này trong lòng cô chỉ còn cảm giác sợ hãi, căn bản là không cảm
giác được thái độ của Đỗ Mộ Ngôn có gì không đúng.
Nghe thấy Tần Tuyên Tuyên trong lúc này cũng không gọi hắn là "" Đỗ
tiên sinh "" xa cách như trước, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Giờ phút
này, hắn cũng không muốn phải tiếp tục cái kế hoạch cố ý lạnh nhạt gì đó,
có thể được cô quan tâm như này, hắn chỉ cảm thấy đau đớn trên người
cũng không áp chế được niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"" Tôi không sao, không có việc gì đâu, Tuyên Tuyên...."" Đỗ Mộ Ngôn
vẫn còn muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng thân thể lại không như bình
thường, thoáng một cái tất cả sức nặng trên người hắn đều dựa vào người
Tần Tuyên Tuyên.
Tần Tuyên Tuyên vội vàng đỡ lấy hắn, cũng may hai người vẫn luôn
ngồi, như vậy ít nhiều cô cũng có thể giúp hắn mà không mất nhiều sức,
bằng không với tình hình hiện tại tay chân hắn như nhũn ra, khẳng định cô
không có cách nào đỡ lấy hắn.
Đỗ Mộ Ngôn nhân cơ hội này đưa tay vòng qua lưng cô, thậm chí được
một tấc còn tiến thêm một thước đem cằm tựa vào bả vai cô, hít sâu vào
một hơi, khóe miệng dính máu gợi lên nụ cười nhợt nhạt.
Hắn thật muốn, cứ như vậy được ôm cô, cho đến cuối đời!
"" Đỗ Mộ Ngôn, Đỗ Mộ Ngôn anh đừng ngủ!""
Cảm giác được Đỗ Mộ Ngôn dựa vào người mình thật lâu vẫn im lặng
không cử động, Tần Tuyên Tuyên vô cùng khẩn trương, cũng không dám
làm lộn xộn cơ thể hắn, chỉ có thể lo sợ gọi tên hắn. Cô cũng muốn thử
giúp hắn đứng dậy, nhưng tay chân yếu đuối một chút sức lực cũng không
dùng được.