đối với cô ỷ lại, giống như đứa bé bám mẹ vậy thực làm cô dở khóc dở
cười.
Cô cảm thấy có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là Đỗ Mộ Ngôn,
cho dù có thời điểm hắn trở nên ôn nhu, nhưng tận sâu bên trong hắn vẫn
luôn là Đỗ tổng mạnh mẽ vang dội. Cảm giác mới vừa rồi, nhất định là do
thân thể yếu ớt hiện giờ khiến hắn thay đổi trong giây lát mà thôi......
Đến giữa trưa, Lý Thi đưa cơm tới, mà Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ đút
Đỗ Mộ Ngôn ăn. Còn cơm trưa của cô, Lý Tái cũng thực am hiểu mà chuẩn
bị, hương vị vô cùng ngon, làm cô ngay cả đầu lưỡi đều nuốt cả vào.
Ăn xong, Đỗ Mộ Ngôn lại ngủ, chờ đến khi hắn tỉnh lại, còn chưa kịp
nói câu nào với Tần Tuyên Tuyên, người đến thăm bệnh liên tục kéo đến.
Có nhân viên trong đoàn làm phim, đạo diễn Vệ, giám đốc Minh Khải cùng
một vài vị quản lý, tất cả đều đến tỏ ý quan tâm tới Đỗ Mộ Ngôn.
Nhân viên đoàn làm phim Tần Tuyên Tuyên còn biết một vài người,
nhưng người của Minh Khải một người cô cũng không biết, thời điểm
những người đó tới, cô liền lén lút đi ra ngoài, hơn nữa cô cũng không
muốn ở lại trong phòng bệnh đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của
bọn họ.
Lý Tái làm trợ lý, chỉ có thể ở trong phòng bệnh Đỗ Mộ Ngôn cùng hắn
tiếp đón mọi người. Tuy nhiên, hắn có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình
Đỗ tổng thực không tốt, hắn đành phải tận lực hết sức biểu đạt tiếp đón ân
cần niềm nở, trong lòng thầm mặc niệm cho đoàn người sớm rời đi. Hắn vô
cùng rõ ràng Đỗ tổng khó khăn lắm mới được cùng Tần tiểu thư có cơ hội ở
chung một chỗ, đang vô cùng vui vẻ thì những người này tới, khiến Tần
tiểu thư phải tránh mặt, thử hỏi Đỗ tổng có thể cao hứng được hay không?
Đám người thân là quản lý cấp cao ai không là tinh anh? Tuy rằng nhìn
ra sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn không tốt, chỉ đơn giản nghĩ là hắn bị tai nạn bất