Tuyên nói với ba mẹ cô không được mở của cho hắn, nhưng rất nhanh cánh
cửa được mở ra, thấy vẻ mặt Đường Vi không biết làm sao.
"Mộ Ngôn, con đã đến rồi. Mau vào đi. Đứa nhỏ Tuyên Tuyên này thật
sự là càng lớn càng không hiểu chuyện, con đừng để ý."
"Mẹ, không sao đâu. Việc này là con không đúng, Tuyên Tuyên bực
mình với con là đúng.Bây giờ cô ấy đang ở trong phòng sao?" Đỗ Mộ
Ngôn tươi cười ôn hòa, hoàn toàn bộc lộ mình là ông chồng tốt cưng chìu
vợ tận trời cao.
Đường Vi thở dài một tiếng nói: "Nó thấy mẹ vội tới mở cửa, liền đem
bản thân nhốt trong phòng, không chịu đi ra."
"Không việc gì, con đi xin lỗi, khuyên nhủ cô ấy." Đỗ Mộ Ngôn cười
nói.
Đỗ Mộ Ngôn gõ cửa phòng Tần Tuyên Tuyên, bên trong có tiếng chạm
nhau, chợt nghe Tần Tuyên Tuyên hét: "Anh đi ra,em không về với anh!"
Đỗ Mộ Ngôn nói: "Tuyên Tuyên, mở cửa. Chúng ta nói chuyện một
chút."
"Em không mở!"
Đỗ Mộ Ngôn khụ một tiếng, đè thấp thanh âm nói: "Tuyên Tuyên, nếu
em muốn nói chuyện với anh thông qua cánh cửa? Anh ngược lại không
sao......"
Cách cửa cũng có thể nghe ra Đỗ Mộ Ngôn có ý xấu, Tần Tuyên Tuyên
nhớ tới hắn mỗi lần nói như vậy là hạn cuối, thật sợ hắn trước mặt cha mẹ
cô nói mấy câu ghê tởm, đành phải xoay người đứng dậy mở cửa cho hắn.