béo,anh cũng vẫn yêu em."
"Anh chỉ nịnh người!"
"Anh không lừa em, anh thề."
"Em không tin đâu! Đàn ông đều là động vật nửa dưới!"
"Nửa dưới của anh chỉ không kìm nén được trước mặt em thôi."
"Anh đúng là mặt dày!"
"Tuyên Tuyên, chẳng phải từ trước tới giờ em cũng biết sao."
Lần đầu tiên thảo luận với Đỗ Mộ Ngôn bị hắn vô lại dời đi, Tần Tuyên
Tuyên lúc ấy mặc dù không nói gì nữa, nhưng việc này vẫn nhớ trong lòng.
Có một số việc thật đúng là kỳ quái, không nói không nghĩ tới, vừa đề cập
đến thì không quên được, hiện tại cô cảm thấy việc sinh con cô rất cố chấp,
tới mức đên cuồng cố chấp. Sau đó cô với Đỗ Mộ Ngôn thường xuyên sẽ
có đối thoại như thế này.
"Mộ Ngôn, anh không thương em. "
"Sao thế được?Nếu anh không thương em, buổi tối mỗi anh cũng kh ông
cần cố gắng như vậy?"
"......"
"Anh không muốn em sinh con."
"......"
"Đỗ Mộ Ngôn,có phải anh có con riêng bên ngoài?"
"Tuyên Tuyên, trừ em ra, đối với người đàn bà khác anh không cứng rắn
nổi, chứ đừng nói tới con riêng?"