CỐ CHẤP - Trang 544

Nghe thấy tiếng khóc con trai, Tần Tuyên Tuyên đang ở trong bếp bận

rộn lập tức buông tay đi tới, ngồi xổm xuống đau lòng nói: "Tiểu Ngôn làm
sao vậy? Vì sao con khóc? Mau nói cho mẹ, có phải bị ngã ở đâu không?"

Đỗ Thần Sênh vừa dụi mắt vừa nói đứt quẵng: "Mẹ...... Ba ba nói không

cần con...... Ba nói...... Ba nói con là nhặt được...... Muốn đem con vứt bỏ!
Mẹ, ba ba thật đáng sợ...... Chúng ta không cần ba ba được không?"

Nghe được lời nói Đỗ Thần Sênh, mặt Đỗ Mộ Ngôn tối sầm lại.

Lập tức Tần Tuyên Tuyên đau lòng ôm lấy Đỗ Thần Sênh, dỗ nói: "Tiểu

Ngôn đừng khóc, ba ba nói lung tung, đừng để ý ba ba, chúng ta không ch
ơi với ba nữa."

Nói xong cô hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái.

Đáng thương Đỗ Mộ Ngôn giờ phút này muốn giải thích gì cũng nói

không được, từ đó trong lòng đối hắn đối với đứa con chán ghét này càng
thêm đề cao cảnh giác một bậc.

Mà Đỗ Thần Sênh gục ở trong lòng Tần Tuyên Tuyên nín khóc vui vẻ, từ

trong lòng cô lặng lẽ quay đầu, bĩu môi với Đỗ Mộ Ngôn chớp chớp hai
mắt còn phiếm hồng, vẻ mặt vô tội.

Có đứa con chỉ số thông minh cao với Đỗ Mộ Ngôn mà nói quả thực là

ác mộng. Trong cuộc chiến tranh đoạt sự chú ý của Tần Tuyên Tuyên giữ
hắn và con trai Đỗ Thần Sênh, hầu hết các tình huống hắn toàn thất bại
thảm hại.

Sau nhiều lần thất bại liên tiếp, Đỗ Mộ Ngôn thấy rõ tình thế, lựa chọn

con đường duy nhất -- nhẫn nhịn.

Hắn nghĩ, đợi cho một ngày nào đó thằng nhóc kia lớn lên đến trường.

Đến lúc đó hắn sẽ quăng thằng oắt vào kí túc xá trường, tốt nhất một tuần,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.