‘’Cháu là đứa nhỏ xuất sắc như này, nào có cô gái nào không chịu gả cho
cháu?’’ Tần Quốc Đống nói, ‘’ Đáng tiếc Tuyên Tuyên nhà chúng ta đã có
bạn trai, bằng không...’’
‘’Ba, ba uống say rồi’’. Tần Tuyên Tuyên vội cắt ngang lời Tần Quốc
Đống, miễn cho ông lại nói ra điều gì làm mọi người khó xử.
Đáy mắt Đỗ Mộ Ngôn rất nhanh xẹt qua một chút lo lắng, vẻ mặt thì lại
tươi cười sáng lạn, ‘’ Cô gái giống như Tần tiểu thư, khẳng định có rất
nhiều người theo đuổi, có bạn trai cũng không có gì ngạc nhiên, là do
chúng cháu không có duyên phận, gặp nhau quá muộn’’.
Tần Tuyên Tuyên lặng lẽ liếc mắt nhìn anh, thấy anh tươi cười ôn nhã,
liền hiểu được anh đây chính là nói lời khách sáo, tâm liền thoáng buông
lỏng.
‘’Kia thật ra, thời điểm Tuyên Tuyên nhà chúng ta học đại học có không
ít người theo đuổi, bất quá khi đó nó bận bịu bài vở, ai cũng không đáp
ứng’’ Đường Vi cười nói.
Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ, ‘’ Mẹ, loại chuyện này đừng bàn đến
nữa’’.
‘’Không sao đâu, cũng không phải chuyện quá mức riêng tư’’ Đường Vi
nói.
‘’ Mẹ.......’’
‘’Được được, mẹ không nói nữa’’
Đường Vi bên này dừng lại, Tần Quốc Đống lại mở miệng, ‘’ Tiểu Đỗ,
cháu là người địa phương ư?’’