"Đúng vậy, vừa ra khỏi trạm cứu hộ, tớ đang chờ xe ở bên ngoài."
Sáng sớm hôm nay lúc Sơ Ngữ ra ngoài băng vẫn chưa tan, không muốn tự
lái xe nên đi taxi tới.
Giản Diệc Thừa nhanh chóng nói, "Vậy cậu vào bên trong cho ấm đi,
bây giờ tớ tới đón cậu."
"Không cần đâu, phiền cậu quá, tớ tự bắt xe về là được rồi."
"Cậu đợi ở ngoài một lúc rồi phải không?" Run đến như vậy chắc chắn
là đã đứng ngoài trời một lúc rồi, "Ở chỗ trạm cứu trợ không dễ bắt xe, lâu
như vậy vẫn chưa có xe còn gì, cậu cứ vào trong chờ đi, tớ cũng đang ở gần
đấy, sẽ qua ngay."
Bị anh nói trúng tim đen, Sơ Ngữ cũng không kiên trì nữa, "Thôi
được, tớ vào trong chờ cậu, đi đường cẩn thận, không cần đến nhanh quá
đâu."
"Ừ."
Sơ Ngữ để hai tay vào trong túi rồi về trạm cứu trợ đứng. Người bên
trong thấy cô quay lại, không khỏi hỏi, "Ơ? Không phải cô đi rồi sao? Quên
đồ à?"
Sơ Ngữ cười, "Không phải, hôm nay không lái xe tới, bạn sẽ tới đón
tôi, nhưng mà bên ngoài lạnh quá, tôi vào đây đợi một lát."
"Ồ, sao cô không nói sớm, nếu biết hôm nay cô không lái xe, vừa nãy
tôi sẽ chở cô về! Những lần trước cô đều lái xe đến nên tôi cũng không hỏi.
Hôm nay lạnh như thế, đông cứng rồi này, uống chút nước nóng đi."
Đối phương đưa cho cô một cốc nước ấm để cô cầm trong tay. Sơ Ngữ
cũng không từ chối, vừa sưởi ấm tay vừa chờ Giản Diệc Thừa đến.