Lòng bàn tay vừa mới có chút ấm áp thì anh đã tới rồi. Sơ Ngữ nhìn
thấy anh đang đi đến cửa lớn qua khung cửa sổ, lập tức thả cốc nước
xuống, cầm túi lên nói với người đồng nghiệp, "Bạn tôi đến rồi, tôi đi trước
nhé."
Người đồng nghiệp tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một anh
đẹp trai chân dài vai rộng, khí thế không hề tầm thường, dáng vẻ hệt như
minh tinh màn bạc vậy.
Vẻ mặt đồng nghiệp rất nhiều chuyện, "Bạn trai hả?"
Sơ Ngữ cười, "Không phải."
Cô nói xong thì rời đi ngay, để lại đồng nghiệp với vẻ mặt khó hiểu,
nhìn hai người bước đi ngoài cửa sổ, một nam một nữ đứng sóng vai, hợp
nhau như thế, nói không phải bạn trai thì ai tin chứ?
Ôi, không biết bao nhiêu chàng trai ở trạm cứu trợ lại đau lòng rồi!
Sơ Ngữ vừa thắt dây an toàn thì mẹ cô gọi điện thoại đến.
"Ngôn Ngôn, 3 giờ anh họ con sẽ xuống máy bay, con đi đón nó đi,
buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm."
"Anh họ về rồi ạ? Sao mẹ không nói sớm, con không lái xe, bây giờ
đang ở bên ngoài." Hiện tại cũng gần 2 giờ rồi, nếu không kẹt xe thì đến
sân bay cũng phải mất 1 tiếng đi đường!
"Con bắt xe đi, nhanh một chút nhé, đừng để anh họ con đợi." Mẫu
thân đại nhân nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Sơ Ngữ không còn gì để nói, mẹ của cô đúng là muốn bán cô đi rồi.
"Làm sao thế?" Giản Diệc Thừa hỏi.