Khách: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ: "Một gói thuốc cảm 3,5 tệ thôi mà, không đáng bao nhiêu,
cậu cầm mà uống đi."
Khách: "Phải trả chứ, tôi không mang tiền lẻ, quét mã QR trên
WeChat nhé."
Đây là lần đầu tiên Sơ Ngữ vào hiệu thuốc, nghe được đoạn đối thoại
của ông chủ và một vị khách trẻ tuổi. Sơ Ngữ nói lại cho Giản Diệc Thừa
tất cả chuyện ba lần mình đến hiệu thuốc, một câu ông chủ nói cũng không
bỏ qua.
Bởi vì Sơ Ngữ biết trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau có thể chứa
manh mối quan trọng, ví dụ như khi ông chủ nói, "3,5 tệ" hoặc ngày hôm
qua cô nghe được người kia nói: "Thuốc cảm 3,1 tệ, viên thuốc con nhộng
1,8 tệ."
Rất có thể chính là giá cả của những loại ma túy kia. Còn cụ thể là bao
nhiêu thì phải đợi cảnh sát phá án.
Cảnh sát phân tích đoạn đối thoại này, nói thẳng là ông chủ kia quá
xảo quyệt, dù là ai nghe thấy thì cũng có lí do thoái thác, hơn nữa bộ dạng
khách hàng có đặc biệt thì cũng sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì.
"Ảnh đế dân gian là đây chứ đâu, người báo án cũng siêu phết, sao có
thể nhìn ra vấn đề được nhỉ?"
Sơ Ngữ cũng không siêu như vậy, lúc đấy cô vẫn chưa nhận ra, chỉ là
cùng một nơi tình cờ gặp ba con nghiện, cả ba người lại mua một gói thuốc
cảm giống nhau nên cô mới sinh lòng nghi ngờ.
Kỳ lạ là Lâm Lang lại nhận ra, "Ông chủ này nói 3,5 tệ liệu có phải
giá của ma túy không? 3,5 tệ? Có phải là 350 tệ không? Giá 1 gram ma túy