CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 468

Lâm Lang lập tức rút còng tay ra, định bắt trước rồi hỏi sau, nhưng bị

Giản Diệc Thừa ngăn lại, "Anh Vương không cần lo lắng, chúng tôi chỉ đến

hỏi anh vài câu thôi."

Vương Thiện lau mồ hôi trên gáy, lùi về sau hai bước, nghiêng người

để cho bọn họ vào.

Chờ mọi người đều ngồi trong phòng khách rồi, không chờ Giản Diệc

Thừa đặt câu hỏi, Vương Thiện đã lập tức nói, "Sĩ quan cảnh sát, tôi biết

các anh đến tìm tôi là có chuyện gì, nhưng tôi có thể thề, những khẩu súng

kia không hề có vấn đề gì, lô hàng tôi đưa cho anh ta là súng giả, căn bản

không thể bắn chết người! Tôi chỉ là một thương nhân bình thường làm ăn

buôn bán nhỏ thôi, tôi đi đâu kiếm được đống súng thật kia chứ?"

Anh ta vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, biểu hiện rất căng thẳng.

Lâm Lang cười giễu cợt: "Chúng tôi còn chưa nói gì, sao anh biết chỗ

súng kia có vấn đề? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"

Vương Thiện lại lau mồ hôi, "Sĩ quan cảnh sát, anh không cần dọa tôi,

nhiều người chết như thế, chuyện lớn đến vậy làm sao tôi có thể không

nghe nói chứ. Ngược lại chuyện này đã truyền hết trong giới rồi, lúc tôi biết

còn tính là muộn đấy."

"Ai nói cho anh biết tin tức này?" Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói.

"Một số người bạn đăng lên vòng bạn bè, tôi nhìn thấy trong đấy. Tôi

xin thề lô hàng tôi cung cấp không hề có vấn đề. Tôi cũng không biết vì sao

bọn họ lại bị như vậy..."

"Thế anh chạy cái gì?" Lâm Lang cười khẩy.

"Tôi sợ, tôi sợ những người kia đổ hết tội lên đầu tôi, bọn họ cũng

không để ý nhiều như cảnh sát các anh, lỡ không phân biệt đúng sai mà oan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.