Hai người Lâm Lang giật mình hoảng sợ, bọn họ lập tức hiểu được
dụng ý của tên bắt cóc, lúc trước người tham gia đội điều tra tiêu diệt băng
đảng buôn ma túy trong cục chỉ có mỗi Giản Diệc Thừa thôi, còn người
cung cấp manh mối lại là Sơ Ngữ, những gì ông ta làm bây giờ chẳng phải
muốn trả thù hai người bọn họ sao?
"Lão Giản, cậu đừng kích động, đây chính là một cái bẫy, chúng ta về
cục thương lượng kế hoạch đã, nhất định có thể cứu được Sơ Ngữ, không
thể để một mình cậu đi mạo hiểm được." Hai người vội vã khuyên nhủ.
Nếu như chỉ là án bắt cóc thông thường thì bọn họ sẽ để anh đuổi theo,
nhưng đối phương lại là một tên trùm ma túy cực kỳ hung ác, hơn nữa mục
đích của ông ta rõ ràng là tìm Giản Diệc Thừa để báo thù, bọn họ đương
nhiên không thể trơ mắt nhìn anh đi tìm cái chết.
Giản Diệc Thừa quyết đoán từ chối, "Không được, Sơ Ngữ đang ở
trong tay ông ta, tớ không thể mạo hiểm như thế, các cậu về đi."
"Lão Giản..."
"Xuống xe!" Giản Diệc Thừa gầm lên.
Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng anh tức giận như vậy,
hai người Lâm Lang không dám tiếp tục khuyên nữa, đành phải xuống xe.
Hai người bọn họ còn chưa đứng vững Giản Diệc Thừa đã lái xe đi,
giống như mũi tên rời khỏi cung vậy, trong phút chốc đã đi xa.
Tiểu Triệu ủ rũ hỏi Lâm Lang, "Làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự
không đuổi theo sao? Anh Giản sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?"
Lâm Lang lắc đầu, "Đi thôi, về cục trước, lúc nãy lão Giản đã để lại
gợi ý cho tôi rồi."
"Hả? Gợi ý gì, sao tôi không biết?"