Trước khi hôn mê, cô và Giản Diệc Thừa bị rơi xuống biển, nước
nhanh chóng tràn vào container. Nước biển lạnh lẽo từng chút từng chút
một nuốt chửng bọn họ, không khí trong lồng ngực đã cạn kiệt, nhiệt độ
trên người cũng giảm theo dòng máu chảy ra từ miệng vết thương. Cô chỉ
nhớ cuối cùng Giản Diệc Thừa hôn cô, truyền không khí vào trong miệng
mình...
Trong tình huống như vậy, anh lại truyền hy vọng sống của bản thân
cho cô, vậy bây giờ anh thế nào rồi?
"Giản Diệc Thừa, Giản Diệc Thừa.."
Sơ Ngữ nhìn một vòng trong phòng đều không thấy bóng dáng anh,
không dám nghĩ đến suy đoán đáng sợ kia, đầu óc trống rỗng, muốn xuống
giường đi tìm anh.
Mẹ Sơ ấn cô xuống giường, Sơ Ngữ còn muốn phản kháng nhưng lúc
này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Giản Diệc Thừa cầm hộp giữ nhiệt
bước vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trong phòng bệnh thì hơi khó
hiểu.
Sơ Ngữ nhìn thấy anh xuất hiện, vẻ mặt cứng lại. Mẹ Sơ nhịn rồi lại
nhịn, rốt cuộc không nhịn được, vô cùng khó chịu vỗ đầu cô, "Bác sĩ nói
con sắp tỉnh rồi nên Tiểu Giản đi chuẩn bị bữa sáng cho con, con cho rằng
nó làm sao? Ôi, đúng là ngốc nghếch!"
Ơ? Cô có thể nói là cô nghĩ anh đã chết rồi không?
Mặt Sơ Ngữ đỏ bừng, nằm trên giường bệnh vô cùng khó xử.
Mẹ Sơ cũng không vạch trần cô, kéo bố Sơ rời đi, "Được rồi, Ngôn
Ngôn không có chuyện gì chúng ta cũng yên tâm, Tiểu Giản, cháu chăm
sóc nó nhé, chúng ta không làm phiền hai đứa nữa."