"Không phải đâu người anh em, cậu đang định phân tích suy nghĩ của
nó à? Đó là chó, không phải là người, cậu không thể hiểu được suy nghĩ
trong lòng nó đâu." Lâm lang không tưởng tượng nổi nói.
Giản Diệc Thừa không phản bác, chỉ nói, "Còn có cái này, cậu không
cảm thấy người đàn ông kia quá bình tĩnh sao? Người bình thường đột
nhiên đụng phải cảnh sát đứng trước cửa dù là có phạm tội hay không cũng
sẽ khẩn trương một chút, cái này không phải là chột dạ mà là một loại bản
năng lo âu. Nhưng anh ta không có, từ đầu tới cuối cũng quá bình tĩnh rồi."
Lâm Lang lơ đễnh, "Vậy nếu anh ta có tư chất tâm lý tốt thì sao? Anh
ta có tư thái của người tinh anh, chắc là đã gặp phải nhiều biến cố lớn, chỉ
hai người lính cảnh sát mà có thể khiến anh ta sợ sao?"
Giản Diệc Thừa lắc đầu một cái, "Không phải là cái loại bình tĩnh đó,
tớ cũng không nói lên được anh ta lạ ở chỗ nào nhưng là trực giác nói cho
tớ biết người này nhất định có vấn đề."
Lâm Lang cười một tiếng nói, "Này cậu, phá án không thể dựa vào
trực giác, chúng ta phải có bằng chứng."
Giản Diệc Thừa không lên tiếng nhưng anh có ý định trở về sở tra cứu
tài liệu về người đàn ông này.
Nhị Lang Thần trở về nhà cũng đã gần năm giờ chiều, mặt trời cũng
sắp xuống núi.
"Sao rồi? Cảnh sát phát hiện thi thể Tống Duyệt chưa?" Sơ Ngữ vội
hỏi.
Nhị Lang Thần thở hổn hển, hiển nhiên là do chạy đường xa. Sơ ngữ
bận bịu đổ nước cho nó, "Nghỉ một chút đã, đợi một hồi nói sau."