CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 126

Lâm Khôi nhấp một hớp trà thơm: "Vừa học vừa làm thôi mà. Mẹ nó

mất sớm, còn cha nó thì bị gãy cả hai chân khi lên núi hái thuốc từ hai năm
trước, biến thành tàn phế, nằm yên một chỗ, trong nhà lại còn hai đứa em
gái còn đang ăn học. Ở cái vùng Giang Thành này, đa phần trẻ em không
biết chữ, chỉ học xong nhân chia cộng trừ là đã phải giúp cha mẹ chúng bày
quán bán hàng kiếm tiền. Chẳng có gì đáng kỳ lạ cả!"

Bốn mắt vẫn không tài nào chấp nhận nổi, Lâm Khôi xua tay: "Ở vùng

Giang Thành này còn đỡ, trong khu Miêu trại tương đối hẻo lánh kia mới
đáng nói, quanh năm không giao tiếp với người ngoài, dân cư bản địa của
vùng đó một chữ bẻ đôi cũng không biết. Vậy thì đã sao, đời này qua đời
khác họ vẫn sống như vậy cả. Nghe nói nơi đó vẫn do quan Thổ ty (1) cai
trị, đời sống dân chúng vẫn khổ như thời trước giải phóng. Tôi vẫn muốn
nhắc lại câu nói kia, mỗi người một số phận, nói nhiều vô ích."

(1) Là chức quan cai trị một vùng dân tộc thiểu số, thường là người

đứng đầu của một bộ tộc nào đó

Nghe nói vậy, bản tính gàn bướng của vị luật sư họ Tần lại nổi lên,

anh ta tóm lấy Lâm Khôi bảo cần phải "trao đổi" học thuật một cách sâu
sắc. Bình thường hai con người này đều là những kẻ coi trọng hình tượng
nho nhã hơn cả tính mạng, nhưng chỉ cần nảy ra tranh chấp ai đúng ai sai
về một vấn đề nào đó, cả hai sẽ giống như uống phải thuốc kích thích, tranh
cãi đến mặt đỏ tía tai, không ai có thể khuyên can nổi.

Tôi đành đẩy cửa phòng, đi ra ngoài cho yên tĩnh.

Tôi ngồi ở góc hành lang, suy tính xem nên tìm kiếm tung tích hai

người Tuyền béo bằng cách nào.

Khi lên bờ, tôi đã nghe ngóng được Giang Thành không giống như

Côn Minh, nơi đây là Thủy trại có nhiều dân tộc khác nhau cùng sinh sống.
Ngoài cơ quan hành chính cấp xã do chính phủ thiết lập ra, những cơ quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.