CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 77

Thấy người này có vẻ kích động, tôi vừa định nói vài câu an ủi, không

ngờ anh ta đã òa lên khóc nức nở, kêu gào bằng giọng thổ ngữ Bắc Kinh
hết sức quen thuộc: "Ông chủ Hồ, chạy mau, chạy mau, trong xóm có ma!"

Đến khi nước mắt đã tèm lem khắp cả khuôn mặt anh ta, tôi mới giật

mình nhảy dựng lên: Đm, Răng Vàng!

Tôi còn chưa kịp hiểu anh ta muốn nói gì, sau lưng đã nổ đánh ầm một

cái, một ngôi nhà tranh đột ngột nổ tung, thốc lên sóng nhiệt khiến con
người ta sợ chết điếng. Đám đông đã hoảng loạn đến cùng cực, lập tức đua
nhau phát ra tiếng kêu khóc om sòm. Tôi ngửi thấy không khí nồng nặc
mùi foóc-man-đê-hít, giật mình đánh thót, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lôi
Răng Vàng chạy thục mạng ngược theo đường vào lúc nãy.

Quần áo Răng Vàng đã bị tàn lửa đốt thủng lỗ chỗ như tổ đỉa. Hai

người chúng tôi, tuy rằng gặp lại sau kiếp nạn, nhưng hiện giờ đang là thời
khắc sống còn, làm gì có ai có tâm trạng mà tâm sự hàn huyên. Không biết
đã chạy bao lâu, đến khi hơi nóng phía sau lưng đã nguội đi nhiều, chúng
tôi mới giảm bớt tốc độ. Tôi hất văng bàn tay đen xì nhớp nhúa mồ hôi của
anh ta ra, ngoái đầu lại để nhìn cái xóm hoang tàn trong khe núi, lúc này đã
hoàn toàn chìm trong khói lửa dày đặc, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Đám ''cư dân xóm'' chạy tháo thân trước chúng tôi một bước, đã chạy đi
đâu mất không còn thấy bóng dáng.

"Ông chủ Hồ, ông chủ Hồ!" A Tùng và Bốn mắt lao từ trên dốc

xuống. Đầu tóc ướt sũng mồ hôi, Tần Bốn mắt thấy tôi bị khói bụi ám đen
như hòn than, vội lao vọt tới kéo cổ áo tôi.

"Cởi ra mau, lưng áo đã bị lửa bén vào rồi, lỡ như nó bết vào lưng thì

còn đau đớn hơn cả bị lột da."

Anh ta nói vậy, tôi mới cảm thấy lưng mình đang bỏng rát, ngoái đầu

nhìn đi nhìn lại chỉ thấy được vai áo thủng một lỗ lớn, phần lưng áo đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.