CÔ ĐƠN TRÊN MẠNG - Trang 67

Đương nhiên là anh không biết -anh trả lời - nhưng anh sẽ ghi nhớ: kiểu
phối hợp.

Và viết thêm, nhưng rồi ngay lập tức thấy hối hận:
Hôm nay em mặc đồ lót màu gì?
Điều này có lẽ quá sỗ sàng. Họ biết nhau mới chỉ có hai tháng. Cô không
trả lời. Chỉ hỏi:
Vậy anh thích cởi đồ lót màu gì nhất?
Nếu cô hỏi ví dụ như "Vậy anh thích màu gì nhất" thì đã không tác động
như vậy
Màu xanh lá cây. Ở mọi tông màu - lúc ấy anh trả lời.
Màu xanh cây. Em nhớ rồi. Còn bây giờ em phải đi đây. Anh đừng có làm
việc quá nhiều trong những ngày nghỉ cuối tuần đấy.

Cô mất hút, không đợi câu trả lời, chỉ để lại sau mình thông báo của hệ
thống ICQ:
User went offline.
Sao anh căm thù dòng thông báo ấy thế không biết! Nhất là vào buổi chiều
muộn của thứ sáu. Phòng làm việc bỗng trở nên trống trải. Anh cảm thấy
một cái gì đó như là sự pha trộn giữa cay đắng, hờn trách cô, thất vọng và
cô đơn. Tất cả cùng một lúc.
Anh biết rõ rằng cần phải đơn giản là chờ đợi. Hơn nữa anh cũng không
còn sự lựa chọn nào khác. Cô không thuộc về anh. Cho nên bao giờ anh
cũng trữ nhiều rượu vang hơn ở phòng làm việc hay trong tủ lạnh vào thứ
sáu. Khi cô rời ICQ và quay về với thế giới thực của mình ở đó, ở
Warszawa, thì anh uống một hơi cạn ly vang và rót tiếp ngay ly thứ hai.
Anh bắt đầu làm vậy từ hồi đầu tháng ba. Vào giữa tháng tư thì anh nhận
thấy rằng kỳ nghỉ cuối tuần đó là những ngày không được đi làm. Từ cuối
tháng tư thì anh nhớ cô thực sự. Đã từng có lần vào tối thứ bảy, anh ngồi
lên xe máy và đi qua cả Munich để đến văn phòng, chỉ để kiểm tra xem cô
có viết gì không. Có thể cô để quên một thứ gì đấy và cô buộc phải đến văn
phòng để lấy, mà máy tính thì nằm đó, và đơn giản là cô viết - anh nghĩ
bụng.
Nhưng đã không xảy ra như vậy. Không. Cô chẳng quên thứ gì cả. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.