Mà sao em mong đi tìm chi chốn này?
Đã không còn ai tay nắm tay chiều nay”
Tự nhiên gió thổi qua, bụi làm mắt nhòe đi trong nhức nhối.
Trong lòng mỗi người đều có một cõi sâu thẳm cất giấu điều
riêng tư nhất của chính mình. Một tình yêu thầm kín, một nỗi đau
muốn chôn giấu, hay như tôi - một cõi bình yên.
Cái hồi còn bên nhau, cũng phải nhiều năm trước, ngày ấy sao
mà bình yên thế! Để bây giờ nhớ lại, dù tiếc, dù đau, lòng vẫn cứ
bình yên như vậy, như người vẫn ngồi ngay bên cạnh, lí lắc kể
những câu chuyện cười, thỉnh thoảng lại vu vơ cất lên hát một câu,
khiến ta cứ mãi cười khúc khích.
Trí nhớ của mỗi người đều là một chiếc máy quay. Có lúc nó
hiện đại đến mức ghi lại thật rõ nét, cũng có khi cũ kĩ tới độ nút tắt
chẳng chịu hoạt động, cứ ghi lại mãi không ngừng, rồi chất đầy
lòng người bởi những cuốn phim buồn vui hợp tan - những cuốn
phim dù chiếu đi chiếu lại cũng chẳng bao giờ cũ.
“Đã bình yên chưa?”.
Câu hỏi mà chưa bao giờ chịu trả lời một ai lại văng vẳng trong
đầu.
Chiều nay, ta đứng ngay tại khúc cua đất đỏ, nhớ như in nơi này
từng có một đống cát. Hồi đấy chưa lớn, trẻ con và hóm hỉnh, lúc
đi ngang qua còn cười hỏi tại sao không cho xe leo qua đống cát mà
phải tránh. Người nghe vậy tức thì dừng xe lại, ta ngồi phía sau khúc
khích bảo: “Thôi được rồi, không cần chạy ngược lại để leo lên
đống cát đó đâu”.