Có lẽ, họ cũng như tôi, chỉ có Facebook chịu hỏi: “Bạn đang nghĩ gì?”.
Nhưng tôi vẫn thấy tôi khác họ. Tôi cho mình quyền vênh váo khi
nghĩ về những con người đó. Họ vì có người yêu nên mới khổ như
thế, mới buồn bã và đau khổ như thế. Cái sự mệt mỏi của những
kẻ có cặp có đôi khiến cho những con người cô độc như tôi cảm
thấy vô cùng kiêu hãnh.
Tôi nghiện sự cô độc đến phát cuồng thế đấy.
Có thể tự mình thong thả trong cuộc sống, có tất cả thời gian
trong cuộc đời của chính mình, làm chủ mọi quyết định của mình,
đây chính là điều khiến cho sự cô độc trở nên vô cùng bắt mắt.
Bạn tôi vô cùng lên án cái suy nghĩ này. Cô ấy bảo: “Vì một sáng
thức dậy, chúng ta sẽ thấy mình già đi biết bao”.
Là vì tôi chưa tìm được người xứng đáng để đánh đổi sự cô độc
này.
Bạn tôi hỏi rằng: “Có hạnh phúc không?”.
Tôi bảo: “Chừng nào còn cô độc thì sẽ còn hạnh phúc”.
Chừng nào tôi còn tự tìm niềm vui cho chính mình, nâng niu bản
thân và không cho phép ai tổn thương trái tim mình, tôi còn hạnh
phúc.
Nhưng bạn tôi xem ra không thể hiểu điều tôi nói.
Chắc cũng lâu lắm rồi, tôi cũng có yêu. Chẳng có cô gái nào
yêu mà không ôm ước nguyện được kết hôn và sống hạnh phúc bên
người ấy. Tôi cũng chỉ là một cô gái, tôi cũng vậy.
Và bây giờ tôi ngồi đây, ngạo mạn viết về nỗi cô độc của chính
mình thì chẳng cần phải nói thêm về cái kết của đoạn tình cảm