CÓ DUYÊN MỚI GẶP CÓ NỢ MỚI YÊU - Trang 61

Cái già không phải được tính bằng thời gian đã sống, mà bằng

số luyến tiếc và mất mát đã qua.

Cái già không phải được tính bằng số nến trên bánh sinh nhật,

mà bằng số người tôi đã đi qua, đã lạc mất họ.

Cái già không phải được tính bằng màu tóc trên đầu, mà bằng

những thói quen thời trẻ nay đã bỏ đi.

Tôi còn nhớ, cái thời học sinh, sao mà thích mưa, yêu mưa và ưa

lội nước đến thế. Còn giờ đây, cũng chỉ mới rời ghế nhà trường vài
năm, từng trải một chút và có tiếng nói hơn trong câu chuyện của
chính mình, ấy thế mà nằm trong chăn và nghe mưa rơi lại có thể
mang tâm trạng nhức nhối vô cùng. Cứ như thể một cái khớp từng bị
chấn thương và mỗi khi gặp trời lạnh là bắt đầu khó chịu.

Khi tôi còn trẻ, cái lúc mà còn chưa biết mình bị mắc lại nơi

những nút thắt ân hận, cứ thấy mưa là ào ra, thích thú vô cùng, có
dạo còn đạp xe đi hai chục cây số chỉ để ngắm cầu vồng. Vậy mà
giờ đây, tôi mở nhạc thật to, chui tọt vào trong chăn để từ chối âm
thanh rào rào trên mái tôn như tiếng gọi của dòng thời gian ấy.

Thật ra, tôi không sợ luyến tiếc, cũng không sợ ân hận, cái tôi sợ

chính là nhận ra mình chẳng còn có thể làm gì khác để thay đổi
những điều ấy nữa.

Không gì cả!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.