nhiều cái muốn làm lại, cho nên chẳng thể cân đo đong đếm xem
điều gì quan trọng hơn.
Có thể, tôi muốn về lại mình khi mười tuổi, để không cả ngày ở
nhà hàng xóm chơi đầu điện tử. Tôi sẽ ở nhà nhiều hơn, chơi và trò
chuyện với ba mình nhiều hơn. Nếu tôi biết, vào một ngày ông sẽ
ra đi mãi mãi, tôi nhất định sẽ chẳng thèm mê cái trò Mario quỷ
quái ấy.
Cũng có khi, tôi muốn trở về khi mình mười tám tuổi, để không
mê ngủ mà lỡ hẹn với cô bạn thân. Nếu tôi biết cô ấy sẽ mất vài
ngày sau đó, tôi chắc chắn sẽ bỏ qua cơn mệt mỏi của mình để ra
khỏi nhà thay vì hoãn buổi hẹn cà phê.
Hoặc, trở lại khi tôi hai mốt tuổi. Nếu có thể biết sau khi quay
lưng, bản thân nhận ra mình cần người ấy đến mức nào, tôi chắc
chắn sẽ không tỏ ra không cần thiết và dễ dàng buông tay.
Nếu con người có một thời để sống và một thời để nghĩ, có lẽ tôi
đã đi qua hết cái thời sống bằng tất cả những nông nổi và bồng
bột, và bây giờ dùng cái thời nghĩ để hối tiếc nhiều điều.
Tôi biết, chẳng gì trong đời là vô nghĩa, và cả những điều khiến
ta ân hận nhất cũng có ý nghĩa của riêng nó. Nhưng có những sáng
tỉnh dậy, chợt nhận ra lòng hư hao biết bao. Có những lúc nằm
nghe tiếng mưa, thấy mình bất lực và lưu luyến biết bao.
Chính là khi không còn muốn lớn lên, không còn muốn thành
người lớn, mà chỉ mong được quay về ngày xưa, sống lại cái thời trẻ
dại, níu giữ những điều mà không một ngày nào mình có thể ngừng
nghĩ tới, là lúc tôi nhận ra mình không còn trẻ nữa.
Có lẽ tôi đã già. Cái già không phải ở tuổi tác, mà chính là những
suy tư trong lòng.